“Ahhhhhhhhhhhhhhhhhh?” 
Vân Xảo nhất thời không phản ứng kịp. Từ Du Mạn lại nói: 
“Dùng tiếng anh, tiếng pháp, tiếng nga, tiếng đức còn vài câu xem không hiểu, cùng lên giường thôi.” 
Vân Xảo nghe Từ Du Mạn nói xong khống chế không nổi, ôm bụng ngồi xổm trênđất cười ha hả. Mà Từ Du Mạn có chút thất vọng, haizz, sớm biết rằngDương Nguyệt Ý là viết này nọ,lúc nảy cô sẽ không chuyên tâm làm nhữngbài toán khó kia mà nên thừa cơ hội tốt như vậy nhìn xem biểu cảm lúc đó của giáo sư Cố là gì. Thật sự là sai lầm sai lầm lớn. 
Cố Uyênvẫn giống như thường ngày ngay cả một quyển sách cũng không mang. Nhưnhững giáo viên lâu năm hoàn toàn không cần mang sách vở, bản thân liềncó thể nhớ toàn bộ những thứ đó. Nhưng Từ Du Mạn không biết điều đó. Bởi vì Cố Uyên mới 26 tuổi, nói như thế nào cũng không có khả năng là giáoviên lâu năm huống hồ vừa mới đảm đương làm giáo sư.Trong khi tất cả học sinh đều nhìn chăm chú Cố Uyên, anh lại thong dong đi đến bục giảng. Từ Du Mạn là lớp trưởng, cô đứng lên đầu tiên 
“Đứng dậy.” Tất cả các học sinh đều đứng lên “Chào thầy.” 
Cố Uyên lạnh nhạt nói “Chào các em, mời ngồi xuống.” 
“Bài học hôm nay là đánh giá về thơ. Chúng ta không nói trong sách hoặc bàiđã định. Tôi sẽ gọi các em lên bục đem bài thơ mình thích nhất hoặcnhững bài thơ đã viết ở trên bảng đen. Khi các em lên bục nói vì sao bản thân lại thích bài thơ đó, ngụ ý bài thơ là gì?” 
Hiển nhiên,cách Cố 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-kho-chiu-cho-lon-xon/1217957/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.