Đầu tháng tư, không khí mát mẻ, ánh mặt trời ấm áp làm người ta cảm thấy lười biếng.
Những cây đào xung quanh trường học đều đã nở hoa, ngồi trong lớp cũng có thể thấy một màu hồng rất đẹp.
Quả nhiên là mùa xuân đã đến rồi.
Lâm Nhất Nhiên ôm cặp sách thờ ơ suy nghĩ, tính đi tính lại, còn đúng một trăm ngày nữa là sẽ phải thi tốt nghiệp.
Giơ túi đựng áo sơmi lên, Lâm Nhất Nhiên chạy đến chỗ Đường Cẩm đang đứng.
Dưới sân trường, hoa đào đẹp rực rỡ, nhưng có người so với hoa còn kiều diễm hơn.
“Nhiên Nhiên. . . . . . . . . . .”
Bị Trình Tân lôi kéo, vẻ mặt Lý Điển hơi lúng túng, Lâm Nhất Nhiên ôm túi đựng áo sơmi sững sờ.
Cô nhìn thấy Trình Tân lôi lôi kéo kéo tay của Lý Điển: “Chồng à, chúng mình đi nhanh đi.”
Chồng???
Lâm Nhất Nhiên chết đứng tại chỗ.
Ba tuần đầu sau khi chia tay đối với cô thật khó khăn, trải qua cảm giác khổ sở tê tâm liệt phế, cô khóc đến chết đi sống lại, gần như trở thành vô cảm. Đối với sự đau đớn mà bản thân phải chịu đựng, cách tốt nhất là quăng nó ra sau đầu.
Cô đã cố gắng vượt qua được vài tuần, nhưng hôm nay lại bị người ta kéo đến đây, công khai diễn trò ngay trước mặt.
Lý Điển cau mày, muốn rút tay ra, ai ngờ Trình Tân lại càng nắm chặt, còn vòng cánh tay lên phía trên, rụt rè e sợ nhìn Lâm Nhất Nhiên và Đường Cẩm. ( đúng bản chất của tiểu Tam mà )
Trông thật đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-em-co-the-tot-nghiep-chua/209588/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.