Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, khiVương Chính Khanh vào triều sớm thì có quan địa phương tặng hai mỹ nữDương Châu đến kinh, tìm biện pháp, đưa mỹ nữ tới trước mặt Ninh lão phu nhân, nói là tặng cho Vương Chính Khanh, để Ninh lão phu nhân xem quatrước.
Ninh lão phu nhân nhìn xuống, hai mỹ nhân đều có tướngvượng phu, không khỏi động lòng, nhất thời cho người mời Chân Ngọc quanói chuyện.
Ngày đó Vương Chính Khanh trong triều, bởi vì mộtchuyện tranh cãi khá lớn, thương nghị cùng mọi người đến gần bữa tối còn chưa tan, trước là Cửu Giang vương, nay Hoàng đế Đường Tấn Phong liềngiữ Vương Chính Khanh ở lại cùng dùng bữa.
Ngày trước Vương Chính Khanh ở trước mặt Cửu Giang vương, nói chuyện làm việc cũng là không có gò bó, chỉ là nay Cửu Giang vương đã đăng vị thành Hoàng đế, hắn liềnchú ý rất nhiều, cũng để ý lễ tiết, cũng không dám vượt quá giới hạnnữa.
Đường Tấn Phong thấy Vương Chính Khanh kính cẩn hơn trướcđây, thật ra thì trong lòng vui mừng tự đắc, chỉ là ngoài miệng lại nói: “Ái khanh, chúng ta ngày trước có phân tình như thế nào, giờ ngươi gòbó như vậy, cũng có chút thái quá rồi.”
Vương Chính Khanh cườinói: “Quân thần khác biệt, hôm nay không thể so với ngày trước, phải làm gương cho bên dưới, tự nhiên nên như thế.”
Hai người bàn luậnhết chính sự, nhất thời nói tới quận chúa Đường Diệu Đan, Đường TấnPhong thở dài nói: “Diệu Đan cũng là cố chấp, đến nay không chịu lập gia đình, chỉ đòi muốn xuất gia, không biết ái khanh có biện pháp gì khuyên nhủ nó không?”
Sau khi Đường Tấn Phong đăng vị, cũng đã thu hồimột chút tài quyền ban đầu của Trấn Bắc phủ, đưa vào trong quốc khố, bởi vậy có chút đâu lòng cho Đường Diệu Đan, lại muốn bồi thường, chọn mộtvị hôn phu tốt cho nàng, chỉ là Đường Diệu Đan cũng không nhận, vẫn đòixuất gia làm ni cô, hiện nay náo loạn đến ai cũng nhức đầu.
Chuyện Đường Diệu Đan độc hại Chân Bảng, hình như đã bị Đường Tấn Phong lãngquên. Vương Chính Khanh không khỏi nhắc nhở Đường Tấn Phong, nhỏ giọngnói: “Hoàng thượng, quận chúa Diệu Đan và Chân Bảng nhãn...”
Đường Tấn Phong chặn lời Vương Chính Khanh: “Thật ra thì hoàn toàn do trẫm.Năm đó trẫm thấy Chân Bảng nhãn có tài, liền muốn giữ tim của hắn, hứahẹn nói chuyện tương lai, tự nhiên muốn gả Diệu Đan cho hắn, vì nhữnglời này, Chân Bảng nhãn đối xử với Diệu Đan cũng không giống với ngườikhác. Chỉ là trẫm không biết, Diệu Đan thì ra là có tâm tư khác, cũngkhông dao động với Chân Bảng nhãn. Nhưng Chân Bảng nhãn lại một lòng say mê. Sau lại...”
Vương Chính Khanh tuy biết những chuyện này từ trước, giờ này nghe lần nữa, trong lòng vẫn trầm xuống, rất không thoải mái.
Đường Tấn Phong nói: “Chân Bảng nhãn cũng mất nhiều năm, chuyện lúc trước cứquên đi là tốt nhất. Hiện nay Diệu Đan cũng thương cảm, một khi nàngxuất gia, Trấn Bắc vương sẽ tuyệt hậu. Ái khanh hãy giúp đỡ nghĩ cách!”
Vương Chính Khanh bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói: “Quận chúa gần đây khôngphải trầm mê trong hí kịch sao? Chỉ cần an bài thật tốt, cũng để cho một họa sĩ tài mạo song toàn gặp được quận chúa, như vở kịch vậy, sinh ramột câu chuyện xưa, hoặc là Quận chúa liền động lòng.”
Đường Tấn Phong vỗ tay nói: “Kế hay đó ái khanh!”
Vương Chính Khanh đi ra từ trong cung, bước chân nặng hơn bình thường, tâmtình hơi khó chịu. Tới khi hắn trở về phủ, thấy trong phủ không khí cóchút kì lạ, nhất thời cảm thấy kì quái, cũng không đoái hoài suy nghĩnhiều, chỉ tới phòng Ninh lão phu nhân thỉnh an.
Ninh lão phunhân thấy hắn trở lại, cười nói: “Tam lang, hôm nay quan ở Dương Châutặng hai mỹ nhân tới đây, nhìn bộ dạng vượng phu, ta vốn sợ Ngọc nươngkhông chịu tiếp nhận các nàng, liền gọi Ngọc nương đi tới nhìn một chút, Ngọc nương lại chiều theo, đã giúp sắp xếp sương phòng, quét dọn đìnhviện, để hai di nương vào ở rồi.”
Vương Chính Khanh vừa nghe, cũng không có lộ ra nét mừng rồi, ngượ lại cau mày nói: “ Quan địa phương Dương Châu nào?”
Ninh lão phu nhân đã nói ra tên rồi nói: “Là một phần tâm ý của hắn, biếtchúng ta trong phủ một di nương cũng không có, lúc này mới...”
Vương Chính Khanh cắt đứt lời Ninh lão phu nhân, lạnh nhạt nói: “A nương, bên cạnh A Cha cũng có di nương, nhưng các di nương chưa từng sinh hạ mộttrai nửa gái, con còn tưởng rằng nương không thích di nương sinh con.Hiện nay vị trí của con như thế, nếu để cho di nương sinh hạ trường tử,tương lai Ngọc nương lại sinh con trai thứ, khó tránh khỏi hỗn loạn.Cũng đừng quên, đất phong của Bát Vương gia không phải gần Dương Châusao? Bát Vương gia và Tam vương gia là cùng mẹ sinh ra, quan địa phươngDương Châu đưa mỹ nhân tới, ai biết là lai lịch thế nào? A nương cứ thếmà nhận rồi?”
Ninh lão phu nhân cả kinh, chợt oán giận Chân Ngọcnói: “Ngọc nương cũng không nhắc nhở ta, cười hì hì dẫn theo hai vị mỹnhân đi.”
Vương Chính Khanh hừ một tiếng nói: “Nàng thấy mỹ nhân, nào còn có đầu óc?”
”Cái gì?” Ninh lão phu nhân ngẩn ra.
”Không có gì?” Vương Chính Khanh có chút nhức não, Ngọc nương à Ngọcnương, trước kia nàng cũng không háo sắc, vì sao sau khi biến thành nữnhân, lại như quỷ háo sắc, vừa thấy mỹ nhân liền không rời mắt được, một chút trí khôn cũng không có đây?
Chân Ngọc lúc này đang trongphòng uống trà đọc sách, nhất thời chỉ huy mỹ nhân áo hồng thêm hươngvào lư hương, lại chỉ huy mỹ nhân áo xanh mài mực, nghe được mỹ nhânnũng nịu róc rách, trong lòng rộn rạo không thôi.
Ngày trước, một lòng nghĩ tới công lao sự nghiệp, uổng một bộ dạng tốt đẹp, nhưng không có hưởng thụ qua mỹ nhân, thật sự thua thiệt, tiếc nuối. Hôm nay có thể quang minh chính đại tiếp xúc với mỹ nhân, chỉ là người và vật đềukhông còn, ngay cả hình dạng cũng thay đổi, chỉ có thể nghĩ, không thểlàm rồi, aiz!
Khi Vương Chính Khanh vén rèm vào phòng thì chỉthấy trong phòng hai vị mỹ nhân như hồ điệp vờn hoa, bị Chân Ngọc chỉhuy loạn cào cào, nhất thời dừng chân, lạnh lùng nhìn Chân Ngọc.
Chân Ngọc vừa ngẩng đầu thấy Vương Chính Khanh tới, liền nói với hai mỹ nhân nói: “Hành lễ với Tam gia đi!”
Hai mỹ nhân vội vàng tiến lên hành lễ với Vương Chính Khanh, lại nhìn trộmVương Chính Khanh, trái tim mừng thầm, cũng nghe đồn thủ phụ đại nhântrẻ tuổi tuấn tú, hôm nay vừa thấy, quả nhiên còn hơn lời đồn đãi, đitheo còn có cái gì tiếc nuối đây?
Vương Chính Khanh lại cũng không thèm nhìn tới hai mỹ nhân một cái, chỉ phất tay nói: “Tất cả đi xuống!”
Hai mỹ nhân có hơi ngạc nhiên, nhanh chóng thăm dò ánh mắt nhau, không dám nhiều lời, đã thối lui đến ngoài cửa.
Chân Ngọc lúc này mới phát hiện ra sắc mặt Vương Chính Khanh không ổn, không khỏi cau mày hỏi: “Đang yên đang lành, người nào chọc giận chàng rồihả?”
Vương Chính Khanh vung tay áo nói: “Ngọc nương, trong lòng nàng rốt cuộc có ta hay không?”
Chân Ngọc có chút không hiểu:“Tam lang, con ta cũng đã sinh cho chàng rồi, chàng hỏi cái này không phải kỳ quái sao?”
Vương Chính Khanh căm tức nói: “Phủ nhà khác, đều là thê thất đề phòng phuquân cưới thiếp, chỉ muốn chuyên sủng, còn nàng thì sao, khó khăn lắmmới được an ổn, lại nhận hai mỹ nhân vào phủ, là có ý gì? Chẳng lẽ nàngcòn hoài niệm trước kia, chỉ muốn vui đùa cùng mỹ nhân, mà quên sự tồntại của ta sao?”
Nói đến cái này, Chân Ngọc đột nhiên cũng nổigiận, la ầm lên: “Ta còn chưa nói chàng...chàng lại nói đến ta? Khôngphải là chàng dây dưa không rõ với Bạch Cốc Lan sao? Các người còn tặnghà bao cho nhau, các người còn lén lút gặp mặt, còn liếc mắt đưa tìnhtrước mặt ta, những thứ này ta không so đo với chàng, chàng lại so đochuyện ta vui đùa cùng mỹ nhân.”
”Bạch Cốc Lan gì, ta đã chấm dứt với nàng ta từ lâu rồi, nam cưới vợ nữ gả chồng, đâu còn có dính líu gì nữa? Nàng không phải là còn lưu luyến quận chúa Đường Diệu Đan sao,nàng không phải là vì nàng mà chết sao? Lần đó nàng ta lên miếu ThanhPhong, không phải là vì muốn gặp nàng ta một lần, nàng cũng cố ý chạyđến miếu Thanh Phong sao? Thế nào, tình cũ khó dứt sao?” Những thứ ghentức Vương Chính Khanh này xuống đáy lòng đã lâu, nay đột nhiên liền bộcphát.
Chân Ngọc miệng mở rộng, kinh ngạc cực kỳ nói: “Rốt cuộc là chàng ghen cái gì?”
Vương Chính Khanh lúc này mới nhớ tới mình lệch đề, kéo lại chủ đề nói: “Chonàng một ngày, hai mỹ nhân này từ đâu đến, nàng hãy đưa trở về nơi đóđi.” Nói xong vén mành rời khỏi.
Nơi này Chân Ngọc tức giận thở nặng nề, thái độ gì vậy?
Ngày hôm sau, Ninh lão phu nhân cũng đã sai người trả mỹ nhân về, chỉ nóibát tự mỹ nhân không hợp với Vương Chính Khanh, không nên ở lại trongphủ các kiểu.
Qua mấy ngày, quan địa phương kia liền bị cấp trên khiển trách, còn bị giảm chức, thiếu chút nữa mất chức.
Bởi vì chuyện này, người có lòng lặng lẽ hỏi thăm, dò ra một tin, nói làthủ phụ đại nhân sợ vợ như hổ, không dám nạp tiểu thiếp. Nếu người nàodám tặng mỹ nhân tới cửa, cứ chờ mất chức đi!
Trận chiến tranh lạnh này giữa Chân Ngọc và Vương Chính Khanh, hẳn là kéo dài chừng mấy ngày.
Thấy đã là cuối xuân, sắp sửa đầu hạ, Chân Ngọc đột nhiên lại ngã bệnh, đạiphu bắt mạch, lại không tra ra bệnh trạng, nhất thời có người báo VươngChính Khanh biết.
Vương Chính Khanh vội vã vào phòng Chân Ngọc,thấy lần này bị bệnh, dung nhan nàng tiều tụy, có dự cảm xấu, đột nhiênphát sợ, nắm tay của nàng nói: “Ngọc nương, nàng không sao chứ?”
Chân Ngọc cho nha đầu và ma ma lui xuống, nhỏ giọng nói: “Tam lang, kiếptrước ta chết vào đầu mùa hè năm An Bình thứ hai, tính ra, chính là bangày sau, chỉ sợ lần này, không thoát khỏi chuyện kiếp trước.”
Vương Chính Khanh nghe xong sắc mặt tái nhợt, lại an ủi Chân Ngọc nói: “Ngọcnương, kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này, sẽ không cóchuyện gì xảy ra đâu.”
Chân Ngọc nhìn Vương Chính Khanh, cũngphát giác, nay mình đã không bỏ được hắn, cũng không bỏ được tiểu TúĐường. Nếu chết đi, tuyệt đối không cam tâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.