Trong lúc đó quận chúa Đường Diệu Đan và Bạch Cốc Lan cũng đã tới, đều tiến lên bái kiến công chúa An Tuệ.
Lần trước Đường Diệu Đan rơi xuống nước bị kinh sợ, dưỡng một thời gian mới thoáng có chuyển biến tốt, bởi vì nghe nói phủ công chúa An Tuệ có diễn kịch, nên tới xem một chút.
Chân Ngọc thấy được dung nhan Đường Diệu Đan mặc dù hơi tiều tụy, nhưng vẫn còn coi là có tinh thần, không bằng kiếp trước sau khi rơi xuống nước , bị bệnh lâu mới khỏi, nhất thời âm thầm thở phào. Xem ra nhắc nhở trước như vậy, vẫn là có chút hiệu quả.
Công chúa An Tuệ kéo Đường Diệu Đan nói: "Diệu Đan, nữ chính trong vở kịch hôm nay, cũng là một vị quận chúa, kỳ lạ là, Ngọc nương miêu tả vị quận chúa kia, rất giống như là dựa vào dáng vẻ và tính tình của muội mà miêu tả, dĩ nhiên, miêu tả khuynh quốc khuynh thành, tính tình thỉnh thoảng dịu dàng, thỉnh thoảng cương liệt, lại xuất sắc hơn muội nhiều."
Đường Diệu Đan vừa nghe thấy lời này, không khỏi thầm phiền não, lại so sánh ta với con hát? Nàng nhất thời đưa mắt tìm Chân Ngọc, vừa đúng lúc Chân Ngọc nhìn sang, không kìm được cho Chân Ngọc một ánh mắt sắc lạnh, không che giấu chút khinh thường nào với nàng.
Chân Ngọc vốn muốn đi lên thăm hỏi, lại thấy nàng như thế, chỉ đành phải lui về phía sau nửa bước, đợi nàng đi qua, lúc này mới nhún khẽ chào, trở lại chỗ ngồi của mình.
Công chúa An Tuệ thấy Đường Diệu Đan không thích Chân Ngọc, không khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-phu/1529757/chuong-30-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.