Cái ghế vừa vang lêntiếng "Chi", Chân Ngọc chợt nhảy lên đến bên cửa sổ, đóng cửa sổ"Pằng"một tiếng, tận mắt nhìn khung cửa sổ đập vào gương mặt Vương ChínhKhanh, vẫn chưa hết giận, ai cho ngươi nhìn lén, ai cho ngươi nhìn lén?
Vành mắt Vương Chính Khanh đau xót, bụm mặt hô một tiếng, xoay người xôngvào cửa, tức giận nói: "Ngọc nương, nàng thế này là muốn làm mù mắt tasao?"
Chân Ngọc đang vội vàng cuộn cuốn Xuân Cung Đồ lại, ngheđược âm thanh Vương Chính Khanh không đúng, nhìn về phía hắn, mắt bêntrái bầm đen một mảnh, sưng lên thật to, không khỏi giật mình, cái bộdáng hắn thế này sao có thể đi ra ngoài gặp người, khi Ninh lão phu nhân hỏi phải giải thích như thế nào?
Vương Chính Khanh đi đến bàntrang điểm soi gương, hít một ngụm khí lạnh nói: "Chỉ là nhìn lén nàngmột cái, nàng làm gì đến nỗi hạ độc thủ như vậy?"
"Không mù chứ?" Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh lúc này một con mắt to, một con mắtnhỏ, dáng vẻ tức cười, lại có chút muốn cười, vội kêu Lập Hạ đi vào,phân phó: "Tam gia không cẩn thận đụng vành mắt, sưng lên, ngươi nhanhđi phòng bếp luộc hai quả trứng gà cho hắn đắp."
Vương ChínhKhanh đắp trứng gà, tuy đỡ một chút, rốt cuộc chưa hoàn toàn tiêu sưng,chỉ là trong phòng Chân Ngọc nhiều người, đang muốn oán giận nàng mấycâu, cuối cùng nhịn được, phẫn nộ trở về thư phòng.
Chân Ngọcthấy Vương Chính Khanh tha cho nàng, cũng thở phào một hơi. Hồ ma ma lại nhìn ra có gì không đúng, kéo Chân Ngọc hỏi tường tận, Chân Ngọc cườinói: "Hắn đột nhiên tới, đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-phu/1529756/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.