Chương trước
Chương sau
Chân Ngọc nhìn dungmạo của người trong gương, tròng mắt suýt chút nữa lồi hẳn ra ngoài, vội vàng cầm ống tay áo chà qua xát lại mặt gương. Mặt gương sáng choang,khuôn mặt người trong gương cũng càng thêm rõ ràng, xác nhận không cónhìn lầm, mới buồn bã ủ rũ nói: “Thì ra là phu nhân của Vương ChínhKhanh!”
Lúc này đã qua giờ ngọ, trong phòng không có ai, ChânNgọc ngồi ở trước gương nhìn một hồi đánh giá. Tuy người này tóc mây tán loạn, thần sắc tiều tụy, nhưng không thể che giấu hết được vẻ đẹp diễmlệ kia, không khỏi có chút xúc động, thương tiếc nói: “Tiểu nương tửxinh đẹp như thế này! Chẳng lẽ ông trời cũng không nỡ để nàng hương tiêu ngọc vẫn, nên mới để ta trọng sinh vào thân thể của nàng sao?”
Chân Ngọc vốn là một thiếu niên tuấn kiệt, là tiến sĩ của Cảnh Thái năm thứba, nhưng con đường làm quan bắt đầu không được thuận lợi, về sau làmmưu sĩ dưới trướng của Cửu Giang vương, dốc hết sức lực cùng tham mưugiúp Cửu Giang vương đoạt ngôi vị Thái tử.
Chân Ngọc cố gắng suốt ba năm, cuối cùng Cửu Giang vương cũng được lập thành Thái tử, sau đólà lên ngôi vị hoàng đế, sửa quốc hiệu thành An Bình, rồi ban thánh chỉđại phong công thần.
An Bình đế vừa lên ngôi, chuyện đầu tiên làdự định để cho Chân Ngọc vào Đại nội, trở thành nội quan trẻ tuổi nhấttrong Đại nội từ trước tới giờ.
Năm nay, Chân Ngọc hai mươi lămtuổi, đúng là lúc đang tràn đầy khí thế, tuổi trẻ đắc ý, là thời điểmhuy hoàng nhất của của đời.
Nhưng ngay khi An Bình đế chuẩn bị hạ chỉ thì Chân Ngọc lại đột nhiên đổ bệnh, nằm bẹp trên giường không dậynổi, dầu hết đèn tắt (chết ~).
Sau khi Thái y khám nghiệm, về bẩm báo lại cho An Bình đế: Chân Ngọc do lao lực quá độ, vắt hết óc suytính mưu kế, ngủ không đủ giấc, lại thêm ăn uống không đúng giờ, thiếuchất trầm trọng, ảnh hưởng lớn tới khí huyết. Nên một khi ngã xuống, bên ngoài mắc bệnh, bên trong hư nhược, dùng thuốc hay châm cứu cũng đều vô dụng.
An Bình năm thứ hai, Chân Ngọc bệnh mà chết. Lúc sắp chết, hắn thề trước ngọn đèn dầu, nếu có thể được làm công việc nặng một lần, nhất định phải chọn công việc không phải động não, phải chăm sóc bồi bổ bản thân thật béo tốt khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.
Buổi sánghôm nay, khi Chân Ngọc mở to mắt ra nhìn, lập tức cảm giác có gì đó khác thường. Hắn vốn là người thông minh, chỉ cần thời gian nửa ngày, quamiệng của nha hoàn hầu hạ bên giường liền hiểu rõ chân tướng: Hắn - Chân Ngọc, đã trọng sinh trở thành một thiếu phụ rồi.
Chờ sau khi đám nha hoàn rời khỏi phòng, Chân Ngọc đứng dậy đến ngồi trước chiếc gương, muốn nhìn rõ dung mạo của chủ nhân cơ thể này.
Thật không ngờ lại là thê tử của Lại bộ lang trung Vương Chính Khanh.
Năm đó vương phủ mở yến tiệc, Vương Chính Khanh mang theo thê tử Chân thịđi dự tiệc. Chân Ngọc đã từng gặp qua nàng một lần, cũng biết nàng không chỉ cùng họ với mình, mà còn là đồng hương, nên không khỏi có chút ítnhiều chú ý. Vì có ấn tượng sâu sắc như thế, nên hiện giờ soi gương đãngay lập tức nhận ra.
Vương gia là một gia tộc lớn ở Kinh thành,Vương Chính Khanh vốn là người có tài, không muốn dựa dẫm vào phụ thân,nên tự đi vào con đường khoa cử. Cảnh Thái năm thứ ba, hắn và Chân Ngọccùng nhau đỗ tiến sĩ. Hai người tài hoa tương đương, tướng mạo cũng tuấn tú như nhau.
Khi đó tại Kim Điện, Thánh Thượng muốn chọn từ hai người bọn họ ra một vị Trạng Nguyên cùng một vị Bảng Nhãn, nhưng cânnhắc rất lâu vẫn không chọn được. Sau đó lại biết, Vương Chính Khanh lớn hơn Chân Ngọc một tuổi, nên cảm thấy Vương Chính Khanh chững chạc hơnmột chút, liền phong Vương Chính Khanh làm Trạng Nguyên, Chân Ngọc làmBảng Nhãn.
Vì việc này mà Chân Ngọc vô cùng khó chịu, không đâu lại vì mình trẻ hơn một tuổi mà mất chức Trạng Nguyên.
Trạng Nguyên cùng Bảng nhãn tuy rằng chỉ hơn kém nhau một bậc, nhưng đãi ngộkhác nhau rất lớn. Việc này khiến con đường làm quan sau này của ChânNgọc không được thuận lợi. Về sau, hắn trở thành môn hạ của Cửu Giangvương, ở trong vương phủ làm mưu sĩ. diendanlequydon.com Edit: tiểu an nhiCòn Vương Chính Khanh có phụ thân giúp đỡ phía sau, con đường làm quanngược lại vô cùng suôn sẻ, thăng tiến nhanh chóng, hiện giờ đang là Lang trung Chính ngũ phẩm của Lại bộ.
Chân Ngọc nhớ rõ, năm đó CửuGiang vương có ý định lôi kéo Vương gia, cũng muốn Vương Chính Khanh trở thành môn hạ của hắn. Đến khi Vương Chính Khanh chính thức vào vươngphủ, thì Chân Ngọc hắn lại bị lạnh nhạt. Sau đó, hắn vắt óc hiến kế trợgiúp Cửu Giang vương, mới bảo toàn được địa vị. Nhưng đối với VươngChính Khanh, hắn không hề có hảo cảm một chút nào. Lúc sắp chết hắn vẫncòn có một tiếc nuối lớn, đó là khi hắn vừa chết, vị trí nội quan trẻtuổi nhất Đại nội tất nhiên sẽ rơi vào tay của Vương Chính Khanh.
Chân Ngọc lại đánh giá người trong gương, tuy thần sắc vì bệnh tật mà suynhược, nhưng so với khi gặp ở yến tiệc của vương phủ năm đó, có vẻ trông trẻ hơn một chút. Tính toán một lượt, năm hắn trọng sinh, chẳng lẽ vẫnthuộc thời kỳ Cảnh Thái, lúc Cửu Giang vương chưa đăng cơ?
Lúcnày, hai nha hoàn thân cận bên người Chân thị, một người gọi là Bán Hà,người còn lại tên là Lập Hạ, đang cùng nhau đứng ngoài hành lang thìthầm to nhỏ.
Bán Hà mặt chau mày ủ, “Tam phu nhân bị bệnh trậnnày, tuy là có chuyển biến tốt, nhưng lời nói lại thất thường, tinh thần hoảng hốt, thật khiến người ta lo lắng.”
Lập Hạ thở dài mộttiếng nói:“Tam phu nhân luôn mạnh mẽ háo thắng, mặc dù thân thể khôngkhỏe, lại vẫn cố ngang bướng, quyết không chịu thua, vậy nên mới đổ bệnh thế này. Dù hiện giờ có chuyển biến tốt thì tinh thần cũng không cònđược như trước nữa .”
Bán Hà quay qua hỏi:“Nói rõ hơn xem?”
Lập Hạ nói xong, cũng có chút oán hận, dáo dác nhìn trái ngó phải thấykhông có người mới thầm thì: “Tam gia cũng thật là nhẫn tâm, nói khôngmuốn để ý tới Tam phu nhân. Hiện giờ Tam phu nhân bị bệnh thành ra nhưvậy, cũng thực sự không thèm liếc mắt một cái. Sáng nay ta đi bẩm báo,nhắc tới Tam phu nhân rất nhiều, vậy mà cũng không thấy có phản ứng gì.”
Bán Hà vừa nghe Lập Hạ nói những lời oán trách chủ tử, cuống quít bịt kínmiệng của nàng, thật cẩn thận xem xét bốn phía, mới xua tay nói:“Cẩnthận tai vách mạch rừng.”
Lập Hạ hất tay của Bán Hạ ra, ngoan cố muốn nói tiếp, lại bị Bán Hà che miệng thật chặt.
Bán Hà nhìn thấy gương mặt Lập Hạ vì thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng, lúc này mới buông nàng ra, chỉ chỉ vào trán nàng nói: diendanlequydon.com Edit: tiểu an nhi“Đừng ăn nói lung tung. Buổi sáng hôm nay ta bưng canh từ phòng bếp lên, nghe lão phu nhân cùng với một ma ma nói chuyện. Nghe đồn vị Bảng Nhãn cùngTam gia đỗ tiến sĩ, hình như là họ Chân tên Ngọc, làm việc trong vươngphủ tới ba đêm không ngủ, nhất thời đổ bệnh, thuốc thang chữa trị đềukhông còn hiệu quả gì nữa. Sáng nay đã tạ thế rồi. Ở trong Kinh thànhhắn không có họ hàng thân thích, Cửu Giang vương liền kêu Tam gia giúpđỡ lo liệu hậu sự. Xem ra Tam gia đang rất bận rộn, thế nên mới không có hồi phủ.”
Lập Hạ nghe vậy, kinh ngạc lớn tiếng nói:“ Tên họ củavị Bảng Nhãn này, không ngờ lại giống Tam phu nhân của chúng ta nha! Nhũ danh của Tam phu nhân gọi là Ngọc nương đó.”
Bán Hà lúc này mới nghĩ ra, hăm hở nói:“Chả trách ta vừa nghe được tên họ của vị Bảng Nhãn kia cũng cảm thấy rất quen thuộc!”
Khuê danh của Chân thị vốn là Chân Sai, khi còn ở nhà mẹ đẻ, người trong phủ không gọi khuê danh của nàng mà chỉ gọi nhũ danh là Ngọc nương.
Lập Hạ là nha hoàn hồi môn của Chân thị, biết rõ chuyện trước kia của nàng, nhanh nhảu nói:“Lúc trước ta có nghe mọi người nói qua, thân thể của vị Bảng Nhãn này vốn không tốt, nên mới nhờ hòa thượng trong miếu đặt chocái tên đó. Còn trùng hợp nữa là, Tam phu nhân cùng vị Bảng Nhãn là đồng hương, lúc trước sức khỏe của nàng cũng không tốt, khuê danh cũng là do vị hòa thượng kia đặt cho. Chả biết vị hòa thượng đó nghĩ cái gì, mộtngười là nam, một người là nữ, mà lại đặt cho hai người bọn họ cùng mộtcái tên.”
Lập Hạ nói xong, đột nhiên nhổ một ngụm nước bọt xuốngđất,“Phi phi phi, ta nhắc tới chuyện này làm gì? Vị Bảng Nhãn đó đã quađời, Tam phu nhân vẫn còn đang bị bệnh! Điềm xấu, điềm xấu!”
BánHà giật giật tay áo Lập Hạ nói:“Ngươi hàng ngày cũng nên khuyên nhủ Tamphu nhân đi. Phu nhân mà nhu thuận hơn một chút, thì ở trong phòng ápđảo Tam gia cũng không phải quá khó khăn nha.”
Bán Hà là nha hoàn do mẫu thân của Vương Chính Khanh - Ninh lão phu nhân phân phó đi hầuhạ Chân thị. Sau khi theo Chân thị thì liền toàn tâm toàn ý phục vụnàng. Nhưng dù sao cũng không phải người do Chân thị mang đến nên khôngthể so với nha hoàn hồi môn là Lập Hạ được.
Lập Hạ cũng biết BánHà nói có lý, lại thở dài thườn thượt nói: “Ta đâu có khả năng khuyêngiải phu nhân được chứ? Có lẽ phải nhờ tới Hồ ma ma thôi.”
Hồ mama là nhũ mẫu của Chân thị, Chân thị coi bà không khác nào mẹ ruột. Nếulà Hồ ma ma khuyên bảo, nói không chừng nàng còn nghe được một ít.
Chân thị là người Giang Nam, lúc trước gả tới Kinh thành, vốn luôn cảm thấybất an, lại sợ chẳng may phải gả cho một phu quân không ra gì. Cho tớikhi kéo khăn hỉ xuống, nhìn thấy dung mạo của Vương Chính Khanh thì ngay lập tức cảm mến. Nhưng Vương Chính Khanh lại nói thẳng với nàng, bởi vì thú nàng mà hắn phải phụ một người. Hiện giờ trong lòng hắn cảm thấyrất khó chịu, đoạn tình cảm lúc trước chưa thể quên ngay được, hãy đểcho hắn một chút thời gian để điều chỉnh lại tâm tình. diendanlequydon.com Edit: tiểu an nhiKhi nào hắn không còn cảm thấy day dứt nữa thì nhất định sẽ cùng nàng làmmột đôi phu thê thật tốt. Nói xong những lời đó, hắn liền rời khỏi phòng tân hôn. Suốt một năm trời, Vương Chính Khanh chỉ nghỉ ngơi ở thưphòng.
Nếu đã như thế thì Chân thị cũng nên nhẫn nại chờ VươngChính Khanh hồi tâm chuyển ý. Nhưng vấn đề ở chỗ, mấy ngày trước CửuGiang vương ban thưởng cho Vương Chính Khanh một vị mỹ nhân. Không nghĩtới hắn lại vui vẻ thu nhận, ngay buổi tối hôm mang về phủ đã cùng mỹnhân ở chung một phòng. Ngày hôm sau đã thông báo với mọi người, muốn vị mỹ nhân này làm di nương. Chân thị không đồng ý, Vương Chính Khanh cũng không nhiều lời, chỉ ra khỏi phủ mấy ngày không về.
Chân thị tức đến nỗi ăn không ngon, ngủ không yên, lại đứng ở trong sân viện dầmmưa, thế nên mới lăn ra ốm như bây giờ. Bệnh chuyển biến tốt, nhưng tính cách lại đột nhiên thay đổi.
Lúc này, Hồ ma ma đang bưng chénthuốc đi tới, xa xa thấy Lập Hạ cùng Bán Hà đứng ở hành lang nói chuyện, có chút cáu giận, đi đến gần nói: “Tam phu nhân bị bệnh, các ngươikhông ở trong phòng hầu hạ, chạy ra ngoài này hóng mát sao?”
LậpHạ thấy Hồ ma ma, cười cười lấy lòng: “Đâu phải chúng con không muốn ởtrong phòng hầu hạ? Là Tam phu nhân muốn chúng con đi ra ngoài, nói làmuốn yên tĩnh một chút.”
Hồ ma ma nghe vậy, sắc mặt mới tốt hơn, nhanh chóng bưng thuốc vào trong phòng.
Chân Ngọc nghe được tiếng bước chân, liền thu hồi tầm mắt, suy nghĩ sắp xếplại một chút trí nhớ của Chân thị, không tự chủ được thở dài một tiếng.
Hồ ma ma đứng ở ngoài cửa nghe được tiếng thở dài, người chưa vào phòng,đã lên tiếng khuyên nhủ: “Tội gì Tam phu nhân phải ngày ngày thở dài như vậy? Trước hết cứ phải chăm sóc cho sức khỏe thật tốt đã, chỉ cần nghĩbiện pháp nắm chắc Tam gia, thì đừng nói là chỉ có một vị mỹ nhân, màngay cả mười vị mỹ nhân cũng không có gì đáng lo ngại.”
“Ma ma!”Chân Ngọc dựa vào trí nhớ của Chân thị gọi Hồ ma ma một tiếng, nhìn bàtiến vào phòng. Lúc này không đợi bà khuyên nhủ, đã trực tiếp nhận lấychén thuốc, uống một hơi hết sạch, trả chén lại cho Hồ ma ma còn nói:“Ma ma, uống xong rồi!”
Hồ ma ma nhìn chén thuốc, quả nhiên sạch thấy đáy, không khỏi vui mừng, “Tam phu nhân chịu uống thuốc là tốt rồi.”
Chân Ngọc nhân cơ hội thử hỏi: “Ma ma, chúng ta đến Kinh thành bao lâu rồi?”
Hồ ma ma không nghi ngờ gì trả lời: “Đã được một năm rồi.”
Chân Ngọc cả kinh, năm đó sau khi Vương Chính Khanh đỗ Trạng Nguyên khôngđược bao lâu đã cưới vợ. Khi đó là Cảnh Thái năm thứ ba. Hiện giờ Chânthị đã vào Kinh thành được một năm, như vậy, lúc này chính là Cảnh Tháinăm thứ tư! diendanlequydon.com Edit: tiểu an nhiỞ kiếp trước, thời gian này chính là lúc hắn đầu quân dưới trướng CửuGiang vương, vì Cửu Giang vương hiến kế xử lý vài chuyện, thức đêm mỏimệt đến đổ bệnh, cũng ốm mệt một thời gian.
Đang nói thì mành che bị vén lên, Lập Hạ hấp tấp chạy vào, hổn hển nói: “Tam phu nhân, Tam gia hồi phủ.”
“Mau, hầu hạ Tam phu nhân rửa mặt chải đầu trang điểm một chút.” Hồ ma mangay lập tức phân phó Lập Hạ, khẩn trương muốn giúp Chân Ngọc sửa soạntrang điểm.
Chân Ngọc nghe được Vương Chính Khanh hồi phủ, trong đầu đột nhiên nhớ đến một chuyện.
Kiếp trước, tại Kim Điện, hắn bị Vương Chính Khanh đè lên đầu một lần, bịVương Chính Khanh giành mất vị trí Trạng Nguyên. Đến khi đầu quân làmmôn hạ cho Cửu Giang vương, lại luôn bị Vương Chính Khanh đè đầu cưỡi cổ lấn lướt. Cuối cùng vì dốc sức tranh giành muốn vượt qua Vương ChínhKhanh lại vắt óc lao lực mà chết, tặng không vị trí nội quan trẻ tuổinhất cho Vương Chính Khanh. Hiện giờ trọng sinh, lại còn vinh dự đượctrọng sinh vào thân thể thê tử của Vương Chính Khanh!
Đây rõ ràng là sẽ tiếp tục bị Vương Chính Khanh đè lên mà~!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.