"Tiểu Tĩnh, đây là cái gì?" Ánh mắt mẹ Lưu nhìn vào chiếc cổ trắng ngần của cô, bà nheo mắt hỏi lớn. 
Lưu Tĩnh vội kéo áo lên che lại những dấu hôn chi chít kia, động tác vội vàng. Cô muốn giấu mẹ, nhưng hình như đã không thể. 
"Đúng rồi, tiền đâu mà con có để phẫu thuật cho mẹ. Tiểu Tĩnh, không lẽ con..." Bà như nghẹn ngào, không nói nên lời. 
Lưu Tĩnh cúi đầu, ánh mắt buồn hẳn xuống. Cô không muốn mẹ biết, không muốn mẹ lo lắng cho mình. 
"Con... Con, tại sao con lại làm việc nhục nhã này?" Mẹ Lưu tức giận khôn nguôi, bà chấn vấn cô như cảnh sát thẩm vấn tội phạm. 
"Mẹ, không phải. Thật ra tiền để mẹ phẫu thuật tất cả là do con mượn của bạn bè. Mượn xong đêm qua rồi nhưng vì một vài lí do cần thiết nên bác sĩ bảo sáng mới có thể làm phẫu thuật được. Vì hôm qua quá hồi hộp nên con đã tìm đến bạn trai của mình, cùng anh ấy uống rượu, kết quả là thành ra như vậy. Anh ấy rất tốt với con, còn hứa sẽ cưới con. Mẹ, mẹ đừng giận con có được không?" 
Một lí do hoàn hảo, cô tin mẹ cô sẽ bị thuyết phục. Lưu Tĩnh cười thật tươi, cô muốn trấn an mẹ mình, muốn làm cho bà phải tin tưởng tuyệt đối. 
"Con nói thật?" 
"Dạ thật. Anh ấy còn bảo con hãy dọn đến ở chung để tiện chăm sóc, con cũng đã đồng ý rồi." Giọng cô lí nhí, nói chuyện y như thật. 
Diễn là nghề của cô, vì vậy muốn qua mắt mẹ cô rất dễ dàng. Nhưng cô lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich/39180/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.