Chương trước
Chương sau
Đợi sau khi Hứa Tịnh Thất ra về thì Lưu Tĩnh liền đến phòng bệnh của Triệu Thiên Đình. Chân cô cũng khỏi và cùng một bệnh viện nên đi không mất nhiều thời gian.

Mặt cô đã được xử lý rồi, không biết Triệu Thiên Đình có thấy không nữa, cô sợ anh lo lắng cho mình.

Vừa vào phòng thì Triệu Thiên Đình cũng vừa thức giấc, anh mỉm cười nhìn Lưu Tĩnh : "Em đi đâu về đấy?"

Lưu Tĩnh chưa kịp trả lời thì Triệu Thiên Đình đã thay đổi thái độ, giọng anh nghiêm nghị hơn rất nhiều, mày cũng chau chặt lại : "Mặt em bị sao vậy?"

Một bên má của cô sưng lên lại rỉ máu, muốn che cũng không được, Triệu Thiên Đình đúng là tinh mắt.

Anh dùng sức định ngồi dậy thì Lưu Tĩnh nhanh chóng tiến đến đỡ lấy anh, giúp anh tựa người vào thành giường.

Cô cười nhẹ, lắc đầu : "Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi." Dù gì cũng không phải chuyện to tát, Lưu Tĩnh không cần làm lớn.

Cô là người không thích tính toán, thôi thì lần sau cẩn thận, lần này bỏ qua. Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, bớt phiền phức.

"Để anh xem."

Triệu Thiên Đình sờ nhẹ vào mặt Lưu Tĩnh một cái nhưng điều đó đã khiến cô thốt lên : "A."

Cái tát của Tố Văn rất mạnh, mạnh đến nỗi rỉ máu, không đau là chuyện khó khăn.

"Vậy mà bảo vết thương nhỏ?" Triệu Thiên Đình nghiêm giọng trách cô, anh biết Lưu Tĩnh là người tốt, cô luôn chịu đựng mọi thứ. Nhưng anh thì không, người đã hãm hại vợ anh nhất định sẽ không có kết cục tốt.

Lưu Tĩnh gục mặt không nói gì, cô không thấy giận vì lời nói và thái độ của anh, ngược lại, cô chỉ thấy vui và ấm áp. Anh lo lắng cho cô như vậy thì còn gì bằng?

Lưu Tĩnh biết không thể giấu anh được nữa, vì vậy kể lại mọi chuyện : "Lúc nãy em muốn về Dư Viên lấy quần áo cho anh, nhưng lại bị tắt đường, vì thế em đành đi bộ. Tố Văn biết được và bắt em vào con đường vắng, hắn định giết em để trả thù cho Tố Tư. Nhưng mà rất may, em được một cô gái cứu, cô ấy tên Hứa Tịnh Thất, võ rất giỏi, thân thủ nhanh nhẹn rất giống Tịch Viên. Và em đã kết bạn với cô ấy."

Triệu Thiên Đình không nói gì với Lưu Tĩnh, anh vớ lấy điện thoại trên bàn cạnh giường, ấn phím gọi đi.

Lưu Tĩnh không hiểu hành động này của anh nhưng cũng im lặng, cô biết anh đang rất tức giận, vì thế cũng không nói nhiều.

Đợi đầu bên kia có kết nối, Triệu Thiên Đình dặn dò : "Tìm ra Tố Văn, trừng trị hắn cho tôi! Phá nát Tố gia!" Sau đó cúp máy.

Lưu Tĩnh mím môi, vừa định nói gì đó nhưng lại thôi. Hiện tại cách tốt nhất cô nên làm là im lặng.

Triệu Thiên Đình nhìn biểu hiện của Lưu Tĩnh như một chú mèo con làm việc sai trái nên ngoan ngoãn ngồi im liền cảm thấy dễ chịu hơn. Anh nhanh chóng thay đổi thái độ, ấm áp hỏi : "Còn bị thương ở đâu không?"

"Chân, nhưng bây giờ thì không sao rồi." Lưu Tĩnh thành thật khai ra mọi chuyện.

Triệu Thiên Đình nhẹ nhàng vuốt má cô mà lòng đau như cắt, anh dịu dàng nắm tay cô : "Sẽ không có lần sau nữa."

Luôn có mọi bất trắc xảy ra bất ngờ với Lưu Tĩnh vậy mà anh không hề đề phòng đến, là anh quá sơ sót rồi.

Từ ngày mai anh sẽ phái vệ sĩ theo cô 24/24, khẳng định sẽ không có chuyện ngoài ý muốn như thế này thêm một lần nào nữa.

Cô bị như thế này, tất cả đều là anh không tốt, anh cảm thấy xót xa vô cùng.

Dù mai sau thế nào, Triệu Thiên Đình cam kết với lòng nhất định sẽ bảo vệ Lưu Tĩnh thật tốt!

Anh ôm Lưu Tĩnh vào lòng, chỉ có lúc như thế này anh mới cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc nhất. Có cô, như có cả thế giới.

Lưu Tĩnh không chỉ là thế giới của anh, mà còn là cả nguồn sống.

Vì vết thương ở ngực khá sâu và nghiêm trọng nên Triệu Thiên Đình vẫn phải ở lại bệnh viện lâu dài. Tức nhiên Lưu Tĩnh đã ép anh ở lại, nếu không một người cuồng công việc như anh thì sao có thể nhàn rỗi nằm đây phí thời gian?

Và cô cũng túc trực ngày đêm bên Triệu Thiên Đình để chăm sóc cho anh.

Mặc dù là ở bệnh viện nhưng Triệu Thiên Đình vẫn phải làm việc, anh ngồi trên giường chăm chú xử lí văn kiện được chất đống cạnh bên. Lưu Tĩnh nhìn thấy liền tỏ ra ngán ngẩm.

"Anh giỏi thật đấy, có thể bình thản mà xem hết đống này, em không kiên nhẫn như anh đâu, nếu là em chắc em sẽ chết mất." Lưu Tĩnh ngồi cạnh bên giường bệnh vừa gọt táo vừa nói, cô còn lắc đầu tỏ ra ngao ngán.

Chồng của cô vẫn tính nào tật đó, mãi mãi không thể nằm im dưỡng sức mà phải cố gắng làm việc. Một người tài giỏi và siêng năng thế này thì nói sao Triệu thị không đi lên?

Nghĩ đến đây, Lưu Tĩnh có chút đắc ý.

Chồng cô, hơn người ở nhiều điểm. Nhờ là vợ anh mà cô vui lây.

Triệu Thiên Đình ngẩng đầu nhìn Lưu Tĩnh, anh khẽ cười : "Em ngốc, đây là sở trường của anh, một người không rành về tài chính như em thì sao có thể hiểu, ngán ngẩm là chuyện đương nhiên. Còn em, một diễn viên xuất chúng, một ảnh hậu tài ba, đây mới là sở trường của em. Thử bảo anh diễn phim như em thì sao anh có thể làm được chứ?"

Anh cốc nhẹ đầu Lưu Tĩnh một cái, ánh mắt tràn ngập yêu thương.

Lưu Tĩnh gật gù, điều này đúng thật sự. Nhớ lần đầu tiên Triệu Thiên Đình ra mắt mẹ Lưu, thật sự lúc đó cái tài diễn xuất của anh vô cùng tệ, tệ đến nỗi khiến cô sợ hãi không ngừng. Sợ anh sẽ vô cớ mà nói ra đây chỉ là kịch, e là lúc đó mẹ Lưu sẽ nhận ra thì chết cô mất.

Nhưng cũng may, anh tệ còn cô thì đỡ hơn, lần đó cũng qua mặt được mẹ.

"Anh mà đóng phim chắc không ai thèm xem." Lưu Tĩnh phá lên cười khi nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng và cứng ngắc của anh ngày hôm đó.

"Em quá xem thường anh rồi." Triệu Thiên Đình trả lời, sau đó tiếp tục công việc.

Cũng đúng, mặc dù Triệu Thiên Đình diễn rất tệ nhưng Lưu Tĩnh nghĩ nếu anh có đóng phim thì chắc chắn bộ phim đó sẽ được rất nhiều người xem.

Lý do rất đơn giản, vì anh là Triệu Thiên Đình.

Triệu Thiên Đình là một người tài năng, lịch lãm, giỏi giang, giàu có, chung tình... Bao nhiêu cô gái mơ ước đến anh, họ đều có mong muốn được gặp anh.

Fans của Triệu Thiên Đình chưa chắc đã ít hơn fans của cô.

"Vạy thì đóng phim đi, em và anh sẽ là nhân vật chính?" Lưu Tĩnh đút một miếng táo vào miệng Triệu Thiên Đình, ánh mắt sáng như sao.

Cô đưa ra đề nghị này là chỉ trêu đùa anh, cô không tin Triệu Thiên Đình có thể đóng phim.

Quả thật như cô nghĩ, Triệu Thiên Đình lắc đầu : "Anh không rảnh." Bắt anh học kịch bản rồi đứng trước máy quay biến thành người khác, không bao giờ!

Nói xong liền há miệng ra ăn miếng táo mà cô đút, ừm, ngọt lắm!

Lưu Tĩnh cười vui vẻ, tiếp tục gọt táo sau đó bỏ vào miệng mình, nhai ngộm ngoạm : "Đúng vậy, anh lúc nào cũng bận."

...

Chẳng lâu sau đó, tin tức Tố gia phá sản, Tố Văn bị bắt vào tù do làm ăn phi pháp. Ông bà Tố cũng lên cơn sốc mà chết, chết trước là ông Tố, sau đó bà Tố cũng đi theo.

Lưu Tĩnh biết đây là do Triệu Thiên Đình làm, anh lúc nào ra tay cũng nhanh gọn.

Môi Lưu Tĩnh bất giác nở nụ cười lạnh, kết cục của Tố gia, cô không thương tiếc chút nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.