"Tôi vô tình thấy thôi, cô không cần phải ghi ơn." Hứa Tịnh Thất không quay đầu, bước chân cũng không dừng lại.
Lưu Tĩnh cảm thấy Hứa Tịnh Thất lạ lắm, tại sao lại có người con gái có tính cách mạnh mẽ và trầm ổn như thế này chứ?
Cô ấy mang đến cho người khác cảm giác xa cách nhưng rõ ràng cô ấy là một người tốt.
Lưu Tĩnh cũng bước theo phía sau Hứa Tịnh Thất, cô muốn nhanh chóng về Dư Viên để lấy đồ cho Triệu Thiên Đình ngay. Nhưng vừa bước được một bước thì cô lại khụy người xuống.
"A." Do bất ngờ nên Lưu Tĩnh bật thành tiếng, bây giờ mới để ý, chân cô đau quá, nó bị trật khớp rồi.
Là do Tố Văn xô ngã cô lúc nãy. Bây giờ mới nhận ra, đúng là đau thật đấy.
Hứa Tịnh Thất nghe thấy âm thanh của Lưu Tĩnh thì liền quay đầu, mày nhíu chặt lại.
Không nhanh không chậm, cô ấy bước lại gần chỗ Lưu Tĩnh và ngồi xuống cạnh cô, ân cần hỏi : "Cô bị sao vậy?" Nhìn vẻ mặt của Lưu Tĩnh có thể nhận ra được cô không giả bộ.
"Chân tôi bị trật rồi."
Nhìn Lưu Tĩnh dùng tay xoa xoa nhẹ chân mình, Hứa Tịnh Thất nghĩ ngợi một chút cuối cùng cũng nói : "Tôi đưa cô đến bệnh viện."
Lưu Tĩnh muốn từ chối nhưng cô đau thật sự, có lẽ không thể tự mình đi được rồi. Bây giờ với tình trạng này cũng không thể về Dư Viên, thôi thì trở lại bệnh viện vậy, chiều đến sẽ về cũng không muộn. Cuối cùng Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich/3292543/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.