"Tĩnh Tĩnh, anh xin lỗi em..." Triệu Thiên Đình cúi đầu xuống, thái độ vô cùng thành khẩn.
Dù có như thế nào anh cũng phải đền tội cho những hành động của mình, Triệu Thiên Đình sẽ không oán giận ai cả.
"Đừng gọi tên tôi cũng đừng cúi đầu như vậy, tôi không nhận nổi." Lưu Tĩnh hoàn toàn thờ ơ với sự thành khẩn kia, trong lòng cô hiện tại vẫn còn một vết sẹo thật lớn, muốn xóa nó đi e là không dễ dàng.
Làm sai, xin lỗi rồi được tha thứ? Nếu như vậy thì cô sẽ làm thật nhiều điều sai để được tha thứ. Nhưng mà, tất cả không dễ như vậy.
"Tĩnh Tĩnh..."
Triệu Thiên Đình vừa định nói gì đó thì Lưu Tĩnh lại chen ngang : "Tiểu Viên, cậu nhớ hôm trước khi từ giã với tớ cậu đã nói gì không? Khi nào gặp mặt sẽ kể chuyện của cậu cho mình nghe, bây giờ là cơ hội tốt nhất rồi." Cô hoàn toàn không xem Triệu Thiên Đình ra gì, Lưu Tĩnh ngó lơ anh không màng để ý đến.
"Được, mình sẽ kể cho cậu nghe quá trình chạy trốn gian nan của mình. Bây giờ chúng ta lên phòng đi!" Tịch Viên tán đồng với ý kiến của Lưu Tĩnh, cùng cô trò chuyện.
"Được."
Lưu Tĩnh nắm tay Tịch Viên kéo đi, cô và Tịch Viên đều xem Triệu Thiên Đình không tồn tại, mặc kệ anh cứ đứng đó không ai nhìn đến.
Tịch Viên cũng rất giận Triệu Thiên Đình, vì vậy cũng không muốn nói giúp cho anh. Biết là anh rất yêu thương nàng nhưng những việc làm này của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich/3292522/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.