"Tiểu Viên?"
Tịch Viên vẫn còn ngồi trầm tư suy nghĩ thì bỗng có người gọi tên, giọng nói quen thuộc này nàng đã khắc ghi trong lòng, vừa nghe đã nhận ra là ai.
"Tiểu Tĩnh." Tịch Viên quay sang Lưu Tĩnh, đôi mắt chứa chan niềm vui và hạnh phúc hoàn toàn trái ngược với lúc nãy.
Tịch Viên đứng lên bước lại gần Lưu Tĩnh, nàng bỗng nhiên ôm chầm lấy cô vào lòng.
Tiểu Tĩnh, để cậu phải chịu uất ức rồi. Xin lỗi cậu!
Tịch Viên ôm chặt Lưu Tĩnh, không hiểu sao nàng lại kích động như vậy. Cảm giác đau lòng nhanh chóng lan tỏa, hiện tại nàng rất muốn khóc.
Những ngày qua, Tịch Viên có thể hiểu Lưu Tĩnh chịu đau khổ thế nào, nhưng khoảnh khắc đó nàng lại không hề biết để ở bên cạnh cô, ủi an cô. Không bảo vệ được Lưu Tĩnh, Tịch Viên vô cùng hối hận.
Bất ngờ với hành động này của Tịch Viên, Lưu Tĩnh đơ người ra một chút.
"Viên, cậu..."
Lưu Tĩnh nghe thấy tiếng thút thít, hình như Tịch Viên đang khóc?
Nhưng vì nàng cứ ôm chặt cô thế này, Lưu Tĩnh vẫn không thấy được không mặt đau lòng của Tịch Viên.
"Đã khiến cậu chịu khổ rồi, mình xin lỗi." Tịch Viên đau lòng khóc lớn hơn, nước mắt càng chảy ra nhiều.
Lưu Tĩnh đã đoán ra mọi chuyện, có lẽ chị Tiêu đã nói chuyện con của cô cho Tịch Viên biết rồi, Lưu Tĩnh cũng không muốn che giấu nàng, cô nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng nàng.
"Đừng khóc nữa, cậu khóc là mình đau lòng đấy." Kéo Tịch Viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich/3292521/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.