Hôm sau, mặc dù cơ thể Lưu Tĩnh vẫn chưa hồi phục sức lực như bình thường nhưng cô vẫn cương quyết xuất viện. Chị Tiêu dù có khuyên ngăn cách mấy cũng không thể ngăn cản.
Lưu Tĩnh đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, vừa về đến phòng khách của Dư Viên thì
Triệu Thiên Đình cũng từ trên lầu đi xuống.
Anh vừa nhìn thấy Lưu Tĩnh thì đôi mắt chợt nheo lại, chân cô, vẫn còn đi bình thường được, vậy là không sao rồi.
Triệu Thiên Đình đã an tâm hơn, anh đi thẳng xuống lầu, cũng không nhìn Lưu Tĩnh lấy một cái nào nữa.
Lưu Tĩnh đi vào ghế sofa ở giữa phòng khách, cô nhanh chóng ngồi xuống. Sau đó liền cắt giọng lạnh nhạt : "Năm phút, không tốn nhiều thời gian của anh đâu."
Triệu Thiên Đình dừng bước, Lưu Tĩnh đang nói chuyện với anh. Nhưng thái độ của cô, anh cảm thấy vô cùng đau lòng.
Xoay mũi chân sang hướng Lưu Tĩnh ngồi, Triệu Thiên Đình bước lại gần sofa, sau đó ngồi đối diện cô.
Hiện tại anh cũng muốn biết Lưu Tĩnh sẽ định nói gì với anh. Anh không phải chán ghét cô đến nỗi không muốn nhìn mặt. Mà tại vì anh không dám đối mặc, cứ nhìn thấy Lưu Tĩnh, tim anh lại co rút. Việc cô phản bội mình, Triệu Thiên Đình không bao giờ quên.
"Nói đi." Triệu Thiên Đình tỏ ra bình thản, hai chân vắt chéo vào nhau, hai tay cũng đan lại. Đôi mắt chim ưng chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Tĩnh.
Lưu Tĩnh tự nhiên đáp lại cái nhìn của anh, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich/3292514/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.