Quả thật là như vậy, khi Triệu Thiên Đình vừa nghe xong câu nói của Tố Tư thì bàn tay anh nắm chặt thành quyền. Đây là điều nhục nhã nhất đối với anh từ trước đến nay, vậy mà lại bị ả Tố Tư này vạch ra. Ả ta đúng là chán sống.
Tức nhiên, người đáng chết hơn chính là Lưu Tĩnh.
Nếu như cô yên phận không qua lại với người khác thì anh đâu phải chịu cảnh đội mũ xanh lên đầu?
Triệu Thiên Đình vẫn đứng im đó, bóng dáng cao lớn lạnh lùng tỏa ra nhiều sát khí.
"Tố Tư, trước khi nói đến người khác thì hãy nhìn lại bản thân mình. Chị vậy mà lại lên giường với chồng của em họ, nhục không? Kẻ như chị mãi mãi chỉ giống mấy con điếm rác rưởi, thích sủa và thích lên giường đàn ông. Hahaha!"
Lưu Tĩnh đã không thể giữ được bình tĩnh, cô thẳng thừng nhìn vào mặt Tố Tư mà chửi. Không e dè cũng không kiêng nể.
Tố Tư là cái thá gì mà cô phải nhịn? Uất ức từ đó đến nay đã tích tụ nhiều, phải có lúc xả ra hết chứ?
Mặc kệ ả có Triệu Thiên Đình chống lưng, Lưu Tĩnh cũng không sợ!
Loại đàn bà như Tố Tư, nếu có cơ hội cô sẽ dạy cho ả một bài học để khiến ả trở thành người tốt. Ít ra vẫn tốt hơn bây giờ.
Ai ngờ, khi nghe được những câu mắng chửi của Lưu Tĩnh, Tố Tư gần như phát điên.
Ả tức giận trừng hai mắt thật to, nghiến răng nghiến lợi la lớn : "Mày nói cái gì chứ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich/3292512/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.