Chương trước
Chương sau
"Mịch Nhi đừng nhúc nhích, cẩn thận thân thể!" Tiểu Bạch nhanh tay lẹ mắt đè Mịch Nhi xuống, em mới vừa tỉnh lại, trên cổ tay còn đang truyền nước, làm sao có thể lộn xộn!

Kiếm Nhi vẫn còn giãy giụa: "Anh đừng xía vào! Cha --"

Tiểu Bạch thấy Mịch Nhi giãy giụa, lên tiếng vì cô bé: "Chú Mục Thần, dì Tố Tâm và Mịch Nhi đều không đồng ý yêu cầu của chú, cho nên chú đừng quyết định vội vàng? Ngay cả cháu cũng đều có thể nhìn thấy Mịch Nhi thích việc trong phòng thí nghiệm, cho nên nhất định chú phải ép buộc em ấy từ bỏ việc mình thích sao?"

Liên Hoa cũng lắc đầu: "Mục Thần, Mịch Nhi vừa mới tốt hơn, coi như là vì thân thể con bé, anh cũng không cần tranh chấp với nó lúc này! Những chuyện này hãy chờ đến khi Mịch Nhi khỏi hẳn rồi hãy thảo luận, anh cũng không thể hoàn toàn từ chối nguyện vọng của Mịch Nhi, không nên độc đoán giam cầm con bé?"

"Đũng vậy đúng vậy, chúng ta từ từ thương lượng được không cha!" Mịch Nhi chớp chớp con mắt, làm bộ đáng thương kéo tay Mục Thần làm nũng, "Cha, về sau nhất định con sẽ không bất cẩn như vậy, cha tạm tha cho con một lần đi, không nên trực tiếp đóng phòng thí nghiệm của con lại. . . . . ."

"Con bé này. . . . ." Mục Thần thở dài, trái tim cứng rắn lại bị đôi mắt tinh khiết long lánh của con bé mềm hoá, nhẹ nhàng véo lấy cái mũi Mịch Nhi, "Trước hết con cứ dưỡng bệnh cho tốt, bất cứ việc gì cũng chờ thân thể tốt lên rồi nói!"

Mịch Nhi lè lưỡi gật đầu: "Hì hì, cha đồng ý con trước, sau đó con sẽ dưỡng bệnh. . . . . ."

"Liên Hoa, Tiểu Bạch, cám ơn hai người." Tố Tâm liếc mắt nhìn qua Mịch Nhi nũng nịu bên tay Mục Thần, xoay người nói với hai mẹ con họ, "Cám ơn mọi người đã chăm sóc cho Mịch Nhi trong hai ngày nay, cũng cám ơn vì đã khuyên Mục Thần, nếu không Mịch Nhi nháo lên, có thể sẽ tái phát bệnh. . . . . . Những lời khác tôi không nói nhiều, mấy ngày nay mọi người đã vất vả giúp đỡ, nên Mịch Nhi đã tỉnh rồi, mọi người cũng nên nghỉ ngơi thật tốt!"

"Được rồi. . . . . . Tôi cũng vừa định mang Tiểu Bạch đi báo cho Tiểu Hắc và Tiểu Muội chuyện Mịch Nhi đã dậy, để bọn chúng không cần lo lắng. Vừa nãy tôi cũng đã căn dặn phòng bếp chuẩn bị một ít thức ăn, lát nữa có người đưa tới, Mịch Nhi cũng đã không sao, hai người cũng nên yên tâm ăn ngon!" Liên Hoa gật đầu, tiện tay lôi đứa con trai canh giữ trước giường Mịch Nhi không chịu nhúc nhích, mẹ con hai người cùng nhau ra ngoài.

Đi tới ngoài cửa, Liên Hoa lại quay trở vào, lặng lẽ kề sát lỗ tai Tố Tâm nhắc nhở nói: "Tố Tâm, tôi xem Mục Thần vừa thấy chúng ta phản đối, cho nên tạm thời mới để cho qua mọi chuyện, nhất định trong lòng anh ấy vẫn muốn Mịch Nhi từ bỏ học y. . . . . . Cho nên chuyện này có lẽ vẫn cần hai người bàn bạc cặn kẽ. Tôi chỉ nói một câu, khi đó, hai người cũng đừng cố chấp quá, cố gắng thương lượng trong hòa bình, bất kể có như thế nào, cũng đừng chỉ trích đối phương. . . . . ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.