"Anh Tiểu Bạch. . . . . ." Cuối cùng, Mịch Nhi nhẹ nhàng đứng dậy, từng bước một chạy đến bên cạnh anh.
Hai cánh tay cô mở ra, vươn người nhào vào trong lòng anh.
Làm sao cô có thể trách anh, làm sao có thể không tha thứ cho anh đây, bấtluận xảy ra chuyện gì, tình cảm của cô và anh Tiểu Bạch không hề daođộng.
Bọn họ đã sớm tin tưởng vững chắc lẫn nhau, tranh cãi, mâuthuẫn, trách mắng, tức giận, hiểu lầm, xa cách, cho dù là những thứ tâmtình tiêu cực trong tình yêu, cũng không thể ngăn cách bọn họ, đã từngcãi nhau ầm ĩ đã từng tức giận, cuối cùng vẫn quay về hòa thuận.
Mặc dù cô ra ngoài lưu lạc năm năm, cuối cùng quanh đi quẩn lại vẫn là trởvề bên cạnh anh, thời gian cũng không thể chặt đứt nhớ nhung, làm sao cô lại vì một chuyện sai lầm liền ghi hận trong lòng đây.
Mịch Nhivòng chắc eo Liên Tĩnh Bạch, cái ôm này vĩnh viễn là ấm áp nhất, đếnsuốt cuộc đời đời, cô cũng không thể nào phóng khoáng rồi.
LiênTĩnh Bạch lại lần nữa được người yêu tha thứ, điều này khiến anh cảmthấy vui mừng từ và phấn chấn trong thâm tâm, anh ôm Mịch Nhi thật chặt, tuyên thệ bên tai cô như nỉ non: "Thật xin lỗi, Mịch Nhi, tha thứ choviệc làm buổi sáng của anh, anh biết mình sai rồi, làm em tức giận nhưvậy —— về sau anh sẽ tôn trọng ý kiến của em, sẽ không làm loạn như vậynữa. . . . . ."
"Anh Tiểu Bạch . . . . . ." Mịch Nhi lẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich-trien-mien-co-vo-nuoi-tu-be-cua-tong-giam-doc/1990947/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.