Từ tối hôm qua đến bây giờ Đại Nhi đã ngủ mê man hai mươi tiếng. . . . . .
Mạc Vô Tâm đi làm về đến nhà, vẫn không thấy cô có bất kỳ dấu hiệu nào muốn tỉnh lại.
Nếu không phải hai vị bác sĩ anh tìm đến liên tục bảo đảm cô không bị nguyhiểm đến tính mạng, chẳng qua là thiếu máu, lại mệt nhọc quá độ, nếukhông anh thật sự nghĩ rằng cô sắp mất mạng.
*******************
Mi mắt cô khẽ rung, từ từ tỉnh lại…..
Sau khi thích ứng với ánh sáng, cô cảm giác được có một ánh mắt đang nhìn mình chăm chú.
Bắt gặp chủ nhân của ánh mắt kia, mới phát hiện thế nào lại là anh?
Đại Nhi cổ họng khô khốc, miễn cưỡng khạc ra thanh âm khàn khàn."Anh. . . . . . Em đang ở đâu?"
Đại Nhi nhìn chung quanh một vòng.
"Nhà anh!" Mạc Vô Tâm đơn giản trả lời.
Đại Nhi nhìn chằm chằm vào anh, hoảng hốt suy nghĩ.
Cố gắng lục lại trí nhớ …….Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết làba ngày liền chưa từng chợp mắt ngủ một giấc, thân thể cực kỳ mệt mỏi.
Mà trí nhớ sau cùng là có một sức mạnh to lớn kịp thời đỡ lấy thân hình xụi lơ của cô.
"Em. . . . . . Tại sao lại ở nhà anh?"
Cô rất muốn có tinh thần một chút, nhưng làm thế nào cũng không có hơi sức để nói chuyện.
"Muốn xem em làm ra chuyện gì tốt."
Mạc Vô Tâm nghiêm nghị nhìn chằm chằm cô, cô thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich-tinh-nhan/3251497/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.