Nhiếp Tần Duật chưa từng nghĩ sẽ để một vật giao dịch nhỏ chạy trốn trong khi vẫn chưa hoàn thành nghĩa vụ cân xứng. Từ đầu đến cuối, hắn đều bị cô xoay thành một quân cờ. Vậy mà ban đầu còn kiêu ngạo tự cho rằng hắn mới là người làm chủ.
Thành phố Thiềm Sá to lớn như thế đều có người, hơn hết còn là địa bàn trong quyền kiểm soát của hắn. Muốn chạy căn bản là điều không thể.
Nhiếp Tần Duật hắn không cho phép, bất kỳ một ai cũng không có quyền!
Phòng trà Hoàng Gia vốn khu vực tầng ba, nơi đây yên ắng cách biệt với bên ngoài, không gian toát lên vẻ thanh tao và tĩnh lặng, tạo một cảm giác vô cùng thư thái.
Trên sân khấu, Giai Mễ ngồi trên cây đàn piano, bởi chỉ thực hiện bản hòa tấu, so với Tô Niệm người đồng diễn trình bày ca khúc, cô không được bao nhiêu sự ưu ái về chỗ đứng.
Phần trình diễn bắt đầu, Giai Mễ ngồi xuống vị trí ghế, ánh sáng đèn tao nhã rọi xuống thân hình nhỏ nhắn, ngón tay mảnh mai khéo léo họa lên từng nốt trên phím đàn, âm thanh trong trẻo, tựa hồ hơi thở của cảm xúc cất lên.
Ánh mắt cô nhìn chăm chú vào từng nốt nhạc, pha chút trầm ngâm và đam mê, hoàn toàn chìm đắm trong giai điệu.
Cô cần phải cố gắng.
Bề ngoài đây là phần trình diễn, đằng sau đó là một cơ hội tốt để thay đổi cuộc sống của cô.
Chỉ cần Giai Mễ trình bày tốt, cả người bạn đồng diễn Tô Niệm đang trình bày ca khúc, cả hai chắc chắn sẽ được sự công nhận của thầy James, người phụ trách hỗ trợ cô và cô ấy.
Tấm vé sang Pháp sẽ được phê duyệt, trở thành học trò dưới danh nghĩa của thầy. Không còn lấy cái tên Giai Mễ tại thành phố Thiềm Sá này nữa, cũng không tồn tại một người là con nuôi của lão già Giai Ung.
Lặng người theo từng giai điệu, Giai Mễ không hiểu vì sao, cảm giác bản thân dần trở nên khó chịu, mí mắt có phần nặng trĩu, lực tay thoát lực khó mà cảm nhận được, tựa hồ có một thế lực vô hình muốn kéo cô đánh sai phím.
Giọng hát của Tô Niệm vang lên ngọt ngào lại trong trẻo, chuẩn bị bước vào màn điệp khúc, tiết tấu tăng nhanh, thanh âm dồn dập.
Giai Mễ cảm thấy bớt choáng váng, nhưng cả người lần này như thể mất cân bằng, cô cảm giác chính mình trở nên chậm chạp.
Cảm giác hiện tại vậy mà lại... mệt mỏi, cô thật sự muốn ngả người ngay tại nơi đây.
Giai Mễ không hiểu chính mình bị gì.
Cô khẽ cắn đôi môi một cách thật mạnh đến đau, như thể muốn để bản thân tỉnh táo.
Cô đảo nhẹ ánh mắt sang Tô Niệm, một thoáng khoảnh khắc ban nãy hiện lên. Tô Niệm đưa chai nước suối mời cô uống.
Cô rũ mi mắt, ánh mắt một nét buồn thẳm.
Bản hòa tấu đi vào hồi kết, bước vào những vần âm điệu cuối cùng. Bên dưới khán giả lắng nghe, như thể hòa vào chính giai điệu.
Đến khi kết thúc, đáng lý ra cả Giai Mễ và Tô Niệm đứng lại chào khán giả một lượt, nhưng Giai Mễ cảm giác bản thân khó mà trụ nổi, đứng ngay góc khuất cúi người theo lẽ thường, xong việc cô bước vội qua tấm rèm ngăn cách hai không gian.
Hơi thở Giai Mễ có phần chậm lại, nơi phía sau khán phòng lúc này không còn một ai, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp gương mặt quen thuộc kiêu ngạo đứng đối diện với cô.
Giai Mễ hoảng loạn nhìn hắn, đôi mắt nhất thời mở to, muốn lùi dần ra sau né tránh.
Người đàn ông uy quyền, khóe môi kiêu ngạo nhếch lên, giọng nói lạnh nhạt vang lên, mang theo sự bức ép tột cùng. Từng bước từng bước tiến lại phía cô.
"Làm sao, còn muốn chạy khỏi tôi?"
Giai Mễ chỉ nhìn hắn, ngay khi thấy hắn lại gần, cô cảm giác cơ thế không còn là chính mình nữa, dần dần ngất lịm đi.
Trong cơn mê man trước khi ngất đi, Giai Mễ không cảm giác bị đau, lại bị vùi vào lồng ngực ấm áp, mùi hương nước hoa xa xỉ quen thuộc.
Người mà cô, trăm ngàn lần cũng không muốn gặp lại!
Nhiếp Tần Duật nhìn Giai Mễ ngất lịm trong vòng tay, cả cơ thể nhỏ nhắn vô lực lại mảnh mai, dường như là mất tự chủ.
Hắn hiển nhiên không rõ sự việc như nào. Chậm rãi cảm nhận nhịp thở, khẽ lay cũng không cách nào tỉnh. Lập tức phát giác điểm bất thường.
Phía bên ngoài, dàn vệ sĩ vẫn chắn thành hàng lớn, ngăn cản người tiến vào.
Nhiếp Tần Duật bồng Giai Mễ rời khỏi khu hội trường.
Lúc này đây một nhóm người bước qua, mặc trang phục cổ xưa đã được cách tân.
Người đứng đầu cầm theo một quyển sổ nhỏ, là người đàn ông đã độ tuổi trung niên.
Người theo sau chật vật đi theo, vội vàng lên tiếng nói với người đứng đầu
"Ông James, liệu phần trình diễn này ông sẽ chọn ra ai?"
Người đàn ông tên James nhoẻn miệng cười, ánh mắt đầy đốm đồi mồi, cẩn thận nói.
"Cô bé Giai Mễ thực lực trình diễn rất tốt, chiếc vé duy nhất sang Pháp thực hiện nối tiếp trở thành một nghệ sĩ sẽ thuộc về cô bé đó!"
Từng câu từng chữ, lọt gọn vào tai Nhiếp Tần Duật.
Ngay khi thấy Nhiếp Tần Duật bước ra, cả đoàn người thấy được sự hùng hậu, dường như cũng phát giác thân phận lớn, lập tức toàn bộ đều cúi người.
Nhiếp Tần Duật không đoái hoài chỉ đi lướt qua.
Ngẩng nhìn Giai Mễ ngất đi trong lòng, ánh mắt hắn lạnh dần.
Muốn rời khỏi nơi đây, sang thành phố Pháp?
Năm trong tay Nhiếp Tần Duật hắn, nghĩ cũng đừng nghĩ!
..•
Lúc Nhiếp Tần Duật lẫn dàn vệ sĩ vừa rời khỏi, James ngẩng đầu nhìn theo.
Ông cho rằng bản thân đã hoa mắt, chiếc váy quen thuộc kia, lại có phần giống với chiếc váy học trò Giai Mễ của ông đã mặc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]