🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhiếp Tần Duật nghe Cận Thanh Thời nói, tầm mắt lần nữa nhìn về hướng Cận Tuyết. Cũng cách một thời gian đã lâu hắn vẫn chưa có thời gian trong mối quan hệ với một vài người phụ nữ.

Nguyên do xoay quanh việc di dời trụ sở Anh quốc mở rộng địa bàn tại thành phố Thiềm Sá gặp trục trặc, hắn phải ra tay giải quyết. Mọi việc vẫn chưa thể sắp xếp ổn thỏa khiến hắn không có ham muốn vào những cái thú vui này.

Một phần nguyên do cũng bởi vì, người con gái do hắn ưng ý đem về cách đây không lâu lại bị thương. Chạm vào cũng không thể, đừng nói đến việc lên giường làm hắn hài lòng.

Nhiếp Tần Duật nhìn vào Cận Tuyết, đôi con ngươi màu hổ phách thể hiện sự chững chạc, trầm tĩnh cất giọng.

“Xin hỏi, vị tiểu thư đây có tài năng gì để đảm bảo khiến tôi lọt vào mắt?”

Nhiếp Tân Duật nhẹ nhàng xoay chuyển ly rượu, giọt rượu trong ly cũng vì động thái của hắn mà xoay vòng một cách điệu nghệ. Hắn nâng thành ly, từ tốn nhấp rượu, yết hầu cũng theo đó lên xuống.

Ánh đèn trên du thuyền khá sáng, soi rõ gương mặt yêu nghiệt của người đàn ông.

Cận Tuyết khẽ cắn môi, khoảnh khắc diễn ra trong chốc lát, chỉ bằng một động thái nhấp rượu của hắn đã dễ dàng cướp đoạt trái tim cô nàng.

Mất vài giây định thần, cô nàng ấp úng lên tiếng.

“Hiện tại tôi đang theo học các loại nhạc cụ nhằm mở rộng khả năng nghệ thuật. Nếu ngài không phiền, tôi xin phép trình bày một bản nhạc từ nhạc cụ dương cầm để bày tỏ lòng ái mộ với ngài”

“Được, mời tiểu thư thể hiện”

Nhiếp Tần Duật gật đầu, vì chút sự tôn trọng khi hiện diện, hắn cũng muốn xem thử người con gái này có tài năng gì.

Huống hồ chi, hắn cũng không muốn để chính mình phải xoay quanh một nữ nhân, đó vốn không phải bản tính.

Cận Tuyết vội vàng rời khỏi vị trí, tiến ra phía sau khu vực sân khấu muốn chuẩn bị tinh thần để thể hiện.



Ngay lúc này, trên khu vực sân khấu trình diễn vừa kết thúc bản hòa tấu, một cây đàn piano được dựng giữa sàn nhạc, ánh đèn xung quanh chuyển thành dạng đèn mờ, chỉ duy ánh sáng tập trung vào hướng trung tâm.

Giọng nói người chủ trì MC lên tiếng.

“Đại tiểu thư Cận Tuyết muốn thực hiện trình diễn một ca khúc với cây đàn dương cầm để thể hiện cho sự ái mộ với người tiểu thư thầm mến. Nhưng trước khi đến với phần trình diễn của tiểu thư, cô ấy cần vài phút chuẩn bị. Mời mọi người thưởng thức tiết mục tiếp theo của nghệ sĩ do Cận gia mời đến, bản nhạc [Nocturne Op. 9 No. 2], một kiệt tác của Frédéric Chopin.

Thông thường, sau mỗi phần trình diễn người MC đều lên tiếng. Đây vốn là lẽ thường, mọi người không mấy quan tâm, chỉ chú trọng đến quá trình buổi tiệc.

Chỉ duy Nhiếp Tần Duật, nghĩ đến phần trình diễn tiếp theo của Cận Tuyết, vì vậy tầm mắt hắn cũng vô thức hướng về phía nơi trung tâm sảnh sân khấu.

Nơi hướng rèm nhỏ, thân ảnh mảnh mai của người con gái trong bộ lễ phục trắng từng bước tiến đến hướng trung tâm cây đàn, váy lụa phản chiếu ánh sáng, tựa như một thiên sứ trong các bức họa.

Nhiếp Tần Duật nhíu mày, cẩn thận đặt ly rượu lên bàn, bóng dáng này hắn nhìn vốn rất quen mắt.

Cho đến khi, góc nghiêng tuyệt mỹ người con gái lộ ra, sóng mũi cao, dáng dấp mảnh mai, dù ở một khoảng cách không mấy gần, hắn vẫn nhận định rõ là gương mặt quen thuộc kia.

Ánh mắt Nhiếp Tần Duật thoáng tối sầm, còn cho rằng nghi vấn của hắn sai, mọi thứ trong tay hắn đều trong tầm kiểm soát, sẽ không có chuyện xảy ra như vậy.

Thế nhưng tình hình trước mặt vẫn khiến tâm trạng Nhiếp Tần Duật u ám lắng đọng xuống, tầm mắt không dời khỏi thân ảnh xinh đẹp ấy.

Cận Thanh Thời nhận thấy sự khác lạ của Nhiếp Tần Duật, ông ta cẩn trọng lên tiếng.

“Không biết có điều gì khiến ngài không hài lòng về nữ nghệ sĩ kia?”

Nhiếp Tần Duật gương mặt dù không biểu hiện cảm xúc, nhưng mọi người đều nhận rõ hắn đang không vui.

“Không có gì.” Hắn nhàn nhạt đáp lời.

Nhiếp Tần Duật không dời tầm mắt khỏi người con gái trên sân khấu, hắn biết bản thân hắn không sai, hắn cầm điện thoại gõ vài dòng tin nhắn đến hướng quản gia nơi biệt thự.



Đột ngột, Nhiếp Tần Duật đứng dậy, bàn tiệc nhất thời trở nên im lặng, bọn họ nhìn thấy sự phật ý của người đàn ông nên không tránh được sự hoảng loạn.

“Nhiếp tiên sinh, ngài không hài lòng chỗ nào tôi sẽ sửa.” Cận Thanh Thời lên tiếng bào chữa.

Nhiếp Tần Duật chỉ hơi mím môi, cầm ly rượu lên.

“Mọi thứ đều rất ổn, tôi chỉ là muốn đổi không khí, nơi đây có vẻ ngột ngạt”

Người đàn ông rời đi, không gian bỗng chốc không còn lấy sự nặng nề, nhưng áp lực vô hình vẫn bao trùm lên. Ai ngồi trên bàn tiệc cùng Nhiếp Tần Duật cũng lo sợ họ vừa khiến hắn phật ý.

Nhiếp Tần Duật di chuyển đến hướng gần lan can thuyền nơi cao nhất, hình ảnh người con gái kia càng hiện lên rõ ràng trong tầm mắt hắn.

Từng đợt gió biển đêm đen ùa đến, lướt qua mái tóc ngắn, càng phô rõ sự quý tộc trên người hắn tản ra, kiêu hãnh lại xa hoa.

Chiếc điện thoại trên tay hiện lên tin nhắn của quản gia, sau đó là một cuộc gọi, hắn nhấn nút nghe, giọng nói như lưỡi dao lạnh lùng vang lên.

“Nói đi.”

Qua chiếc điện thoại, giọng nói quản gia rõ ràng trở nên ấp úng hẳn, từng câu từng chữ không giấu được vẻ hoảng loạn, lo sợ chính mình sẽ bị trách phạt.

“Ông chủ, tiểu thư hiện tại không còn trong phòng. Mọi lỗi lầm đều là của tôi. Tôi lập tức sẽ cho người đi tìm đem về cho ngài”

Câu nói của quản gia chính là câu trả lời.

Đầu dây bên kia, Nhiếp Tần Duật không đáp lời, không gian im ắng khiến vị quản gia mỗi lúc một run rẩy.

Khi quản gia cho rằng sẽ nhận hình phạt, hắn đã lập tức cúp điện thoại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.