Nhiếp Tần Duật nhìn xuống gương mặt ngây thơ Giai Mễ, hơi thở của hắn cận kề bên cạnh. Loại ánh mắt của hắn nóng bỏng đến áp lực, dễ dàng thiêu rụi tâm trí đối phương.
Mà ánh mắt này hiện tại nhìn cô giống như là đang đánh giá mục tiêu, cống phẩm tiếp theo của hắn.
Một lúc lâu, Nhiếp Tần Duật là người lên tiếng phá vỡ sự yên lặng kỳ lạ này, đầu ngón tay của hắn chầm chậm vuốt ve bên gò má của cô, ngay vị trí bị sưng lên bởi cái tát ban nãy của lão Giai Ung.
“Trao đổi với tôi, cái gì cũng đều có một cái giá, em biết điều đó không?”
Giai Mễ làm động tác tay.
“Tôi biết.”
Ánh mắt của Nhiếp Tần Duật quá đỗi sâu thẳm, lại vô phương khống chế tâm tình, vì vậy mọi hành động của Giai Mễ cũng trở nên cứng ngắc, không khác gì một con ngốc.
Đầu ngón tay Nhiếp Tần Duật chạm đến khẽ vuốt ve gò má, khiến tâm tình cô vô thức run lên.
“Cái miệng nhỏ này không thể nói, thật là một loại phiền phức. Em đảm bảo có thể khiến tôi hài lòng hay không?”
Nhiếp Tần Duật dù không nói, nhưng phần lớn hắn đều hiểu hết. Giai Mễ bị lão già Giai Ung đe dọa tìm đến hắn, ép buộc như vậy, việc cô chạy đến đây là loại nghĩa vụ, cô chính là “cống phẩm” được dâng đến.
Giai Mễ lập tức gật đầu với câu nói của hắn.
Nhiếp Tần Duật suy nghĩ, lại nhìn người con gái trong lòng mà lên tiếng.
“Hiện tại, tôi sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich-nguy-hiem-tro-choi-tan-khoc-cung-tong-tai/3735866/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.