Sau cái hành động ngu ngốc của Giai Mễ, vài người rốt cuộc cũng ý thức được, bắt đầu hùa vào nhau lên tiếng cáu gắt.
“Coi Nhiếp tiên sinh là ai, một con câm cũng có thể đưa đến?”
Ánh mắt vài người rơi trên người Giai Mễ âm thầm phán xét từ đầu đến cuối, hầu như đều là sát ý. Đưa người đến thì không nói, đằng này lại còn bị khuyết tật, rõ ràng không khác gì một sự sỉ nhục.
Chỉ có Nhiếp Tần Duật vẫn chưa rời tầm nhìn từ người cô, dưới ánh sáng mờ ảo của căn phòng, chẳng thể nào mà nhìn rõ được biểu cảm của hắn.
Mà biểu cảm lẫn ánh mắt chăm chú đó, đều khiến da đầu Giai Mễ như thể tê dại.
“Ngài Nhiếp, con gái tôi tuy bị câm. Nhưng chắc chắn sẽ không khiến ngài phật ý.”
Giai Ung tiếp tục nói, cố gắng gỡ gạc chút niềm hy vọng còn sót, thế nhưng hành động của ông ta lúc này cũng trở nên luống cuống khi bị bắt bẻ.
Giai Mễ bấu vạt váy, quay sang nhìn biểu cảm Giai Ung, hiển nhiên sắc mặt ông ta giờ phút này có phần căng thẳng khi đối diện với người đàn ông ngồi trên ghế. Vậy mà khi thấy cô quay sang nhìn, ông ta lập tức dùng cái ánh nhìn hằn học đe dọa.
Giai Mễ hết cách, quỳ từng bước tiến về phía Nhiếp Tần Duật, bàn tay muốn nắm lấy góc quần hắn cầu xin.
Nhiếp Tần Duật nhàn nhạt nhìn cô, không mấy quan tâm đến mấy cái hành động này.
Nữ nhân quỳ dưới chân hắn, tự dâng thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich-nguy-hiem-tro-choi-tan-khoc-cung-tong-tai/3735863/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.