Chương trước
Chương sau
Triển Mộ Nham nhìn khuôn mặt buồn bực không vui của Vi Vi liền thấy đau lòng, ngay cả anh cũng cảm thấy kỳ quái.

Nhưng cuối cùng vẫn không ở lại, anh lấy hai cây kem ra cho mỗi đứa một cái, “Cầm lấy.”

“Cảm ơn chú.” QQ nhận lấy.

“Cám ơn.” Vi Vi cũng lễ phép nói cám ơn.

Vi Vi nghĩ đến chú đẹp trai muốn đi liền cảm thấy không nỡ.

Cảm giác được chú che chở sau lưng rất tốt! Trước kia ở trong nhà trẻ, các bạn nhỏ bị bắt nạt đều có ba che chở. Nhưng khi cô bé bị bắt nạt thì chỉ có QQ ra mặt thay, cuối cùng bị đánh đến mặt mũi sưng vù, lại không dám nói cho Yên Yên biết.

Yên Yên biết được thì chỉ càng thêm khó chịu.

Khi đó cô bé và QQ đều hâm mộ những đứa bé có ba.

..................

Cuối cùng anh vẫn rời đi.

Lúc rời đi còn quay lại vẫy tay với hai đứa nhỏ, Lương Yên nhìn thấy cảm xúc sâu trong mắt anh còn tưởng anh đang nhìn hai đứa con bảo bối của mình. Nhưng sao anh có thể biết được?

Lương Yên nhìn theo bóng lưng của anh chỉ cảm thấy rất đau lòng. Đời này cô cũng không đợi được đến lúc anh và con nhận nhau......

Cô còn chưa đi ra thì QQ đã chạy về phía cô. Cậu bé vừa đắc ý ăn kem vừa híp mắt quan sát cô, “Yên Yên, sao mẹ lại núp ở đây?”

Ách......

Sao con trai lại phát hiện cô đứng đây? Có phải cậu bé quá tinh mắt rồi không?

“Không núp gì hết.” Lương Yên vội vàng lắc đầu.

“Có thật không?” QQ mới không tin, cậu bé liếc mắt nhìn Vi Vi, “Vi Vi, bình thường Yên Yên dạy chúng ta thế nào?”

Vi Vi lại ăn ý mười phần nói tiếp: “Trẻ con nói dối là không ngoan!”

Cho nên cô đang bị dạy dỗ sao?

Trên trán cô đầy mồ hôi, lo lắng nhìn xung quanh một vòng xác nhận hai người kia đã đi rồi thì cô mới thở phào một hơi, nhẹ giọng hỏi hai đứa con, “Vừa nãy hai đứa không nói gì với chú và dì kia chứ?”

Dáng vẻ thất thường của cô khiến hai đứa nhỏ cảm thấy kỳ quái.

Yên Yên nhìn thấy Vi Vi làm bẩn váy của dì kia mà lại không đi ra nói xin lỗi! Ngày thường, mẹ đã sớm lao ra che chở bọn họ rồi, sao lại cho chú kia cơ hội? Thật sự rất kỳ quái!

Đôi mắt to tròn của QQ xoay một vòng, “Yên Yên, mẹ đang lo lắng cái gì vậy?”

“Yên Yên có lo lắng sao? Chẳng qua là...... Chẳng qua là thấy các con cãi vã với dì kia, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Yên Yên biết chú đẹp trai kia sao?” Tính tình của Vi Vi thẳng thắn, trực tiếp hỏi ra miệng.

Lương Yên rất muốn phủ nhận nhưng nghĩ tới bọn nhỏ mới vừa ‘dạy dỗ’ xong, cô không thể làm gì khác đành gật đầu, “Chú đó là cấp trên của Yên Yên.”

“Thì ra là như vậy. Yên Yên nhát gan, sợ đắc tội cấp trên nên mới trốn.” Vi Vi thoải mái nghĩ như vậy. Nhưng QQ cũng không tiếp lời. Trong đầu có rất nhiều nghi vấn.

Sao Yên Yên lại không có khí phách như vậy? Thường ngày dù bọn họ có phạm lỗi lớn hơn nữa thì mẹ cũng sẽ đứng ra! Lại nói, Yên Yên cũng quá khẩn trương rồi!

.........

Lúc Lương Yên dắt hai đứa đi ra ngoài đón xe còn lo lắng nhìn xung quanh một vòng. Chỉ sợ Triển Mộ Nham cùng Lê Man Thanh đột nhiên xông ra.

Nhưng cũng rất may, cho đến khi bọn họ đón được xe thì cũng không bị bọn họ bắt gặp.

Cô lại sợ bóng sợ gió một hồi!

..............................

Buổi tối, sau khi Lương Yên sửa sang xong tài liệu công việc liền đi qua xem hai đứa nhỏ.

Lúc cô nghe được cuộc đối thoại của bọn nhỏ thì trong lòng lại cảm thấy cực kì khó chịu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.