Triển Mộ Nham cúi xuống thấy cái túi trong tay cô, mấy chữ tên khách sạn in trên túi sáng lấp lánh, càng khiến anh cảm thấy cực kỳ chói mắt.
"Tôn trọng cô á, cô mà cũng có lòng tự trọng nữa ah?"
Đè nén không được, giọng của anh hơi cao lên. Trên mu bàn tay, gân xanh nổi lên như ẩn như hiện, có thể thấy giờ phút này anh đang rất phẫn nộ.
Thế nhưng, anh đang buồn bực cái gì vậy?
Trong lòng Lương Yên rất khó chịu, nhưng lại không thể không ngụy trang, cô rút tay mình từ trong tay Triển Mộ Nham ra "Tôi nghĩ câu nói này thích hợp với Nham tổng hơn đấy."
Dứt lời, Lương Yên cũng không thèm nhìn anh, mà đi về phía cửa thang máy, muốn lên lầu.
Không ngờ Triển Mộ Nham từ sau một phát bắt được tay Lương Yên, kéo cô về hướng thang máy chuyên dụng của mình.
Cũng may tất cả mọi người đều đang bận, nên không ai chú ý tới một màn này.
Thẳng đến khi cửa thang máy khép lại, Lương Yên rốt cục nhịn không được nữa.
"Nham tổng, đến cùng thì anh muốn thế nào?" Cô ra sức hất tay của anh ra, cái túi khách sạn "Ba" một tiếng rớt xuống đất, quần áo thay ra hôm qua rải rác rơi ra ngoài.
Sắc mặt Triển Mộ Nham cứng ngắc, nhìn về phía Lương Yên, hừ lạnh "Anh tôi năm đó mắt bị mù, mới coi trọng loại người như cô!"
Nhiều lần bị nhục nhã, khiến Lương Yên run rẩy. Hốc mắt cô đỏ lên, nhìn về phía Triển Mộ Nham phẫn hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich-khong-dut-tong-tai-dai-nhan-dung-qua-hu-hong/1998247/chuong-86-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.