Chương trước
Chương sau
Editor: SunniePham

Vào lúc đó, Lê Hiên vẫn còn nhỏ nên cũng không để ý quá nhiều, chỉ thuậnmiệng nói ra. Có lẽ anh chỉ nghĩ là hứa suôn với ông nội, nhưng mà Lê Tử Hâm lại đem lời này khắc ghi trong lòng.

Ông nội cứ yên tâm! Tất nhiên con phải bảo vệ tốt cho em ấy rồi! .Trongđầu cô lại vang lên âm thanh đầy kiên định mà non nớt kia. Lê Tử Hâmthan nhẹ một tiếng, cô còn nhớ rõ nhưng không có nghĩa là anh vẫn cònnhớ. Lúc đó anh còn nhỏ, chỉ thuận miệng hứa lung tung mà thôi. Bây giờanh đã không còn nhớ rõ lời hứa ngày đó rồi, thậm chí anh còn coi cô làngười xấu, bụng dạ khó lường.

"Tử Hâm!" Thấy cô phân tâm, Lệ Diệu Hoa mở miệng gọi cô.

"Chú Lê... Thực sự là con không có cách, con không thể làm chuyện trái vớilương tâm của mình được." Lê Tử Hâm khôi phục lại tinh thần, nhìn LêDiệu Hoa, không còn cách nào mà lắc đầu, "Huống chi... Lê Hiên đối vớichuyện này đã cực kỳ bài xích con, cho dù con không ngại..."

"TửHâm, con luôn từ chối như vậy, chú không còn cách nào khác là nói thậtvới con." Lê Diệu Hoa thở dài, sắc mặt cực kỳ mệt mỏi.

"Thậtra... Gần đây công ty hoạt động không được tốt lắm." Giọng của Lê DiệuHoa càng ngày càng trầm xuống, "Rất nhiều tiền vốn không thể chuyển rangoài, cho nên..."

"Chú Lê?" Lê Tử Hâm thử dò hỏi, nhìn thấygương mặt Lê Diệu Hoa hiện lên vẻ mệt mỏi, dáng vẻ đã trở nên già hơn so với trước kia. .Cho dù cô không có cảm tình gìvới ông, nhưng mà cô vẫn không nhịn được mà có chút mềm lòng.

"Tử Hâm đó là lý do vì sao chú mong con có thể hiểu được, phần tài sản củaông nội... nếu Lê Hiên đồng ý tiếp nhận công ty, thì có thể sẽ giảiquyết được tình trạng khẩn cấp của công ty." Lê Diệu Hoa có chút đauđầu, xoa hai bên thái dương. "Sản nghiệp này là do ông nội con một mìnhđã xây dựng bằng hai bằng tay trắng. Ông muốn tự tay mình giao cho LêHiên, nhưng vào lúc này... Cho nên, Tử Hâm... con đã hiểu chưa? Đối vớiông nội, đối với Lê Hiên mà nói, điều này rất là quan trọng!"

LêTử Hâm nghe thấy lời của Lê Diệu Hoa mà trở nên ngẩng ra, cô chưa từngnghĩ tới phần tài sản của ông nội lại có tác dụng quan trọng tới vậy?Sản nghiệp của nhà họ Lê... "Thật sự mọi chuyện nghiêm trọng tới vậysao?".Lê Tử Hâm nghi ngờ hỏi: "Chuyện này Lê Hiên có biết không?"

"Chú làm sao dám nói cho nó biết." Lê Diệu Hoabắt đắc dĩ mà lắc đầu, "Đứa trẻ đó tính cách rất... Nếu nói cho nó biếttình hình bây giờ của công ty thì chắc chắn nó sẽ càng không muốn nhậnphần tài sản đó. Chỉ sợ là nó thà rằng để cho công ty phá sản, chứ không muốn nhận phần tài sản này."

"Phá sản?" Lê Tử Hâm ngồi thẳng người lên, "Thật sự là... mọi chuyện nghiêm trọng tới vậy sao?"

Lê Diệu Hoa không lên tiếng, vẫn nhìn Lê Tử Hâm một lúc lâu. "Tử Hâm, chúxin con, vì ông nội, vì nhà họ Lê, cũng vì Lê Hiên. Xin con giúp chúngta một lần đi, có được không?"

"Cho nên... Bây giờ chỉ còn có một cách là con phải kết hôn với Lê Hiên để lấy phần tài sản của ông nộisao?" Hai tay Lê Tử Hâm co lại, chà xát vào nhau.

"Tử Hâm..." Âmthanh Lê Diệu Hoa hiện ra sự bất lực: "Tuy con không phải là con gái của chú, chú cũng không có ý định ép buộc con. Chú cũng thật sự là... không còn biện pháp nào khác. Nếu như công ty vẫn còn có thể hoạt động bìnhthường thì chú cũng có thể dõng dạc mà nói một câu, từ bỏ phần tài sảnđó cũng không sao cả."

"Chú Lê." Lê Tử Hâm vẫn không thể nhịn nổi khi có người đau lòng, huống chi nhà họ Lê đối với cô ân trọng như núi. Lê Tử Hâm hơi động lòng, nghĩ tới đây quả thậtlà cô cũng có chút do dự rồi. Cho dù ông nội đã mất, nhưng ông vẫn cònđể lại cái gì đó. Sự nghiệp nhà họ Lê là ông đã dùng cả đời để xây dựng, Lê Hiên là cháu trai rất quan trọng đối với ông.

"Nhưng mà...Lê Hiên sẽ không đồng ý đâu." Lê Tử Hâm chuyển đề tài đến nhân vậtchính. Đúng vậy, cho dù là cô đồng ý đi nữa, nhưng mà còn anh thì sao?Kết hôn là chuyện của hai người, nếu như Lê Hiên không đồng ý, chỉ dựvào một mình cô thì phải làm như thế nào?

"Cho nên chú mới cầuxin con!" Lê Diệu Hoa thấy Lê Tử Hâm không tiếp tục từ chối nữa, ngượclại giống như đồng ý giúp ông. Trong mắt ông liền lóe lên một tia chờmong.

"Cầu xin con. Con có thể làm gì?" Lê Tử Hâm hỏi lại.

"Tử Hâm, chú hy vọng con có thể dọn tới nhà lớn của họ Lê mà sống." Lê Diệu Hoa nói lên hy vọng của mình, "Có lẽ bây giờ LêHiên vẫn chưa đồng ý việc kết hôn, nhưng mà... chú hy vọng hai người các con ở chung một chỗ, tiếp xúc nhiều hơn, dù sao cả hai vẫn còn trẻ.Tình cảm tới cũng nhanh, chú và mẹ của Lê Hiên đều mong hai được có thểsống với nhau. Tử Hâm, con là một đứa trẻ ngoan, chú tin tưởng ông nộilàm như vậy chắc chắn sẽ có suy nghĩ của mình."

Lê Tử Hâm xấu hổcười, "Thì ra là vậy?" Cô nhớ tới việc Lê Hiên đối xử với mình, Lê TửHâm thật sự là không dám tưởng tượng tới tình cảm của anh và cô. Nếuthật sự chuyện đó mà xảy ra, trừ khi sao hỏa đụng vào Trái Đất rồi. Chỉlà bây giờ anh đang tỏa thái độ chán ghét cô, cô lại phải chủ động đinịnh bợ anh hay sao?

"Con đồng ý với yêu cầu của chú hay sao? .Tốt lắm, chiều nay chú sẽ bảo người tới đón con.Từ hôm nay con sẽ trở về sống ở nhà họ Lê, cũng không cần phải đi làm."Lê Diệu Hoa không cho Lê Tử Hâm có bất kỳ cơ hội cự tuyệt nào, sau đónói: "Bây giờ con đi xin nghỉ đi! Mau trở về thu dọn đồ đạc."

"Nhưng mà..." Lê Tử Hâm muốn mở miệng nói sẽ suy nghĩ lại, nhưng không biết vì sao, nghĩ đi nghĩ lại cô không thể nói lên lời từ chối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.