Editor:SunniePham
Lê Tử Hâm nắm chặt góc áo của mình, nụ cười có chút không được tự nhiên:"Chú Lê đang nói gì vậy? Không phải là con mới gặp mặt Lê Hiên sao? Làmsao mà có tình cảm được chứ..."
"Chú thấy không phải như vậy." Lê Diệu Hoa dễ dàng phát hiện ra dáng vẻ khẩn trương đang cố che giấu củaLê Tử Hâm. Ông không khỏi bật cười: "Tử Hâm. Chú nhớ lúc con còn nhỏ rất thích dính lấy Lê Hiên."
Lê Tử Hâm bị Lê Diệu Hoa nói như vậyhai gò má liền ửng đỏ, cô cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, lắc đầu nói: "Chú Lê đừng nói như vậy, đó là chuyện lúc trước. Bây giờ con không nhớ rõnữa, khi đó con còn nhỏ, biết tình cảm gì chứ..." Trái tim của Lê Tử Hâm càng đập càng nhanh, khi nghe thấy lời Lê Diệu Hoa nói, ký ức không thể quay trở lại đột ngột ùa về.
Tuổi còn nhỏ làm sao có thể nhớ rõ mọi chuyện, làm sao cóthể để ý nhau được? Lê Tử Hâm luôn cho rằng mọi chuyện là vậy, nhưng màkhi cô cố gắng phủ định hết mọi chuyện trong quá khứ, thì trong đầu côlại nhớ rất rõ ràng từng cử động, một cái nhăn mày một nụ cười.
"Tử Hâm! Lại đây nào!" Ông nội Triều ngoắc cô.
Đối với Tử Hâm khi tám tuổi, lúc cô mới gặp ông cụ thì vẫn còn cảm thấy cóchút sợ hãi. Nhưng mà ông luôn lộ ra nét mặt ôn hòa, làm cho Tử Hâm từtừ buông lỏng cảnh giác.
"Ông nội." Cô có chút ngượng ngùng đi tới bên cạnh ông nội Lê, đầu vẫn cúi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich-dem-dau-tien/2374348/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.