Tiêu Trọng Nam là một nam nhân trầm mặc ít lời đối với tính tình thình lình nổi giận của ta hắn sẽ không dùng ngôn ngữ trấn an cũng sẽ không truy vấn, điểm ấy lại rất giống kẻ điên. 
Ta ghé vào phía trước cửa sổ, một tay chống cằm, nhìn chằm chằm cây cỏ trong viện ở trước mắt tâm sự tầng tầng. 
Ta biết kẻ điên là Tiêu Trọng Nam, bọn họ vốn là một người, nhưng ta cuối cùng không tự giác xem bọn họ trở thành hai cá thể đối đãi. 
Nếu một ngày nào kẻ điên có ký ức trở lại, ta nghĩ Tiêu Trọng Nam sẽ đối đãi ta không khác như bây giờ. Chung quy ta cùng với hắn ở trong sơn động kia chỉ mấy tháng, chỉ là một phần nhỏ trong năm năm hắn mất đi trí nhớ, hơn nữa cũng không tốt đẹp, cuối cùng ta còn bỏ rơi hắn một mình chạy trốn. 
Đang suy tư thì bên ngoài cửa viện truyền đến vài giọng người, tiếp theo ta nhìn thấy vài người khiên một cây cũng khá lớn đi vào. 
“Coi chừng cẩn thận một chút, đây là bảo chủ sai người thật vất vả tìm về, các ngươi đừng làm hỏng!” Cùng vào với bọn họ còn có Trình Tiểu Vũ líu ra líu rít. 
Ta đứng dậy mở cửa đi ra ngoài:“Đây là làm gì? Các ngươi khiên vào cái gì vậy?” 
Trình Tiểu Vũ thấy ta, tiến lên vài bước thần bí hề hề bên tai ta nhỏ giọng nói: “Ngươi rất được thánh sủng đó nha! Đây là bảo chủ tặng riêng cho ngươi cây tử đằng này, nói trồng ở trong sân cho ngươi, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-va-ke-dien/1862169/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.