Từ ngày đó về sau tuy ta chuyển sang viện khác nhưng kỳ quái là không vì vậy mà xa cách Tiêu Trọng Nam. Không biết hắn làm gì mà thường xuyên mời ta cùng nhau ra ngoài, có đôi khi là tuần tra bãi săn, có đôi khi là cùng hắn còn có Tiêu Mạc Bắc đi đến nhà bằng hữu làm khách. Hắn còn giới thiệu với người khác nói ta là nghĩa đệ của hắn giống như coi ta là đệ đệ thật vậy.
Lại nói về Tiêu Mạc Bắc, lúc trước cho rằng ta dùng thủ đoạn hồ mị câu dẫn ca ca y, nhìn thấy ta không phải mắt trợn thì lạnh nhạt, nhưng bây giờ lại chủ động tìm ta nói chuyện trên mặt thậm chí còn mang theo tiếu ý.
Ngay từ đầu ta còn đối với y cảnh giác, sau này chậm rãi minh bạch. Chung quy thấy ta mới là người bị bắt buộc, bị thao gần như chết đi sống lại y không còn nghi ngờ ta dụ dỗ ca ca của y nữa!
Lại sắp đến ngày tuần tra bãi săn, ta rất thích việc này. Bãi săn của Hắc Ưng bảo rất lớn, có thể cưỡi ngựa tùy ý mà chạy, khi gió nhẹ thổi lướt qua má cảm giác rất đặc biệt, tựa như cùng thiên địa hòa hợp một thể, vô ưu vô lự, tự do tự tại.
Ngựa của Hắc Ưng đều là quân mã, việc này có ý nghĩa chúng nó sớm muộn sẽ có một ngày phải ra chiến trường, ngựa có thể lên chiến trường tất nhiên sẽ không kém bất cứ con ngựa nào đâu.
Ta đối với ngựa không có nghiên cứu, cũng không si
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-va-ke-dien/1862168/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.