Chương trước
Chương sau
Editor: Đàm Nhật Vy
Trời tháng tư, mưa dầm liên miên.
Mắt chị có thể nhìn thấy một mảnh xám xịt, như một tầng gấm, người người chỉ nhấc từng bước nhỏ.
Trong tiểu đình bên hồ, một cô nương gương mặt thuần tĩnh dựa vào trụ đình nhắm mắt ngồi, trên người mặc xiêm y của tỳ nữ hạ đẳng nhất, dưới ống tay áo lộ ra một bàn tay trắng nõn trơn mềm, không chút nào giống hạ nhân ngày ngày lao động.
Mấy ngày nay nàng chưa được ngủ một giấc ngon, giờ đang ngủ rất sâu, không phát hiện ra có người đã đến trước mặt.
"Hừ, nha đầu chết tiệt kia, nên làm việc thì không đi, dám ở đây lười biếng." Tiếng nói không lớn không nhỏ, người nói đôi tay chống nạnh, trên mặt có ý ghét bỏ, thấy cô không có dấu hiệu tỉnh lại, mắt trợn trắng, hung hăng duỗi cánh tay véo nàng.
"... A!" Cô nương lập tức tỉnh lại, vừa mở mắt, nhìn thấy Lan Chi cô cô, trong lòng run rẩy, không tình nguyện đứng lên, tay còn xoa xoa chỗ vừa bị véo, cúi đầu nói, "Cô cô, tìm ta có chuyện gì?"
"Còn có mặt mũi hỏi ta tìm người có chuyện gì? Ta bảo ngưởi giặt mấy bồn xiêm y, ngươi đã giặt tốt chưa?"
Cô nương âm thầm bĩu môi: "Còn chưa có..."
"Không giặt sao?" Lan Chi cô cô sớm đã dự đoán được, ngón tay chọc lên trán của nàng, còn không hết giận chọc vài cái, "Không giặt mà ở chỗ này lười biếng? Còn có quy củ hay không?"
"Không phải lười biếng... Trời mưa to quá, tôi ở chỗ này trú mưa."
"Trú mưa cái gì? Mưa nhỏ như này, có thể xối hỏng ngươi sao?" Lan Chi cô cô liếc xéo nàng một cái, xì một tiếng khinh miệt, "Đừng tưởng rằng ngươi vẫn là đại tiểu thư Quốc công phủ trước đây, hiện giờ cũng chỉ là một hạ đẳng tỳ nữ, không chấp nhận người kiều quý như vậy đâu!"
Cô nương nhất thời tâm tình cứng đờ, miệng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cắn răng chịu đựng, nuốt xuống không cam lòng cùng ủy khuất, trầm mặc không nói.
"Sao thế, ngươi câm sao?"
"... Cô cô giáo huấn thật phải, sau này ta sẽ không phạm vào."
"Lại còn "ta" ư?" Lan Chi cô cô cười nhạo một tiếng, "Nhớ kỹ thân phận của mình,phải xưng "nô tỳ"."
Nàng hít sâu một hơi, áp xuống lửa giận trong lòng: "Nô tỳ sau này sẽ không phạm phải."
Lan Chi cô cô nhìn bộ dáng giận mà không dám nói gì của nàng, trong lòng thoải mái chút, nhưng sắc mặt vẫn như cũ không tốt, không kiên nhẫn phất tay nói: "Được rồi, đi làm việc đi."
Cô nương vâng một tiếng, không hề dừng lại nửa khắc, xoay người thẳng tắp đi vào trong mưa, mặc kệ trên mặt nước mắt hòa cùng mưa, chân dẫm trên bùn đất.
Nửa tháng trước, nàng vẫn là đại tiểu thư gia Quốc công phủ gia thế hiển hách, cẩm y ngọc thực, thân phận tôn quý, ít nhiều công tử nhà quyền quý theo đuổi, tranh nhau xum xoe quanh nàng, nhóm tỷ muội đều ngầm ghen ghét nàng, nàng vẫn luôn coi thường. Không ngờ một đạo thánh chỉ bất ngờ giáng xuống, đưa tất cả những điều kia thành ảo ảnh, Quốc công phủ trên dưới hàng trăm người, chém đầu, lưu đày, xung nô,... trong một đêm, cảnh còn người mất, nàng gần như sụp đổ.
Tới lúc hồi thần, lại bị phân tới Thụy vương phủ, trở thành nha hoàn hạ đẳng nhất.
A, Thụy Vương phủ...
Năm đó lúc Hoàng thượng còn là hoàng tử, Quốc công phủ cùng phe Thái Tử, đáng tiếc sau đó Thái Tử phạm tội lớn, tiên đế giận dữ phế bỏ, lại đưa Đại hoàng tử lên kế vị, mà Thụy Vương lại là thân đệ của hắn, trước nay đều đứng về phía đại ca mình, cùng Quốc công phủ như nước với lửa. Nay Quốc công phủ suy bại, hắn không chừng cũng có một phần công lao.
Nhưng hiện giờ nàng... lại muốn hầu hạ kẻ thù này!
Cô nương siết chặt nắm tay, hung hăng hướng nhà chính liếc xéo một cái, bước chân giận giữ rời đi.
***
Tới lúc nàng đi đến phòng giặt, trời đã hết mưa, nhưng một thân xiêm y ướt đẫm, gắt gao dính vào người, nặng nề khó chịu, liền trở về phòng mình, muốn đổi một bồ độ sạch sẽ.
Vương phủ tuy lớn, nhưng nơi ở của hạ nhân lại không rộng. Sáu tỳ nữ ở cùng một gian, đi qua sân là tới một phòng gỗ, bên cạnh có gian nhà kho nhỏ hơn vài phần. Ngủ chung ở giường lớn, nửa đêm thỉnh thoảng bị người nằm cạnh đá một cái, chụp một chưởng không nói, chăn cũng sẽ bị kéo đi, nàng một đêm không biết tỉnh lại bao nhiêu lần, càng không thể ngủ ngon. Cô nương nhặt một cái váy, cởi y phục bị ướt trên người, mới đổi được một nửa, liền nghe bên ngoài có âm thanh ríu rít, hình như là mấy tỳ nữ cùng phòng với nàng.
"Lan Chi cô cô thật tốt, thấy trời mưa nhỏ, còn bảo chúng ta về phòng đổi quần áo trước, đợi mưa tạnh lại làm việc."
"Cũng không phải chuyện gì... nhưng nói đi nói lại, lát lỡ chúng ta giặt không xong, có thể sẽ bị mắng."
"Sẽ không đâu." Có người nhẹ nhàng cười một tiếng, lấy làm vui sướng khi người gặp họa, "Ngươi không hiểu sao? Lan Chi cô cô gần đây thường bảo chúng ta đem việc cho nha hoàn mới làm, cuối cùng không xong, bị mắng cùng là nàng ta, ngươi chột dạ làm gì?"
"Phải, cô cô dường như muốn làm khó nàng, chúng ta nên an phân nghe lời, có gì phân phó thì làm theo, cô cô có hơi nào rảnh rỗi quản chúng ta đâu."
"Ừm, có lý... Giờ không vội, ở trong phòng nghỉ một lát rồi ra ngoài..."
Tiếng nói quen thuộc của mấy tỳ nữ kia truyền tới, cô nương nghe tới trắng mặt.
Mới vừa rồi Lan Chi cô cô còn hung ác mắng nàng lười biếng, hóa ra vẫn luôn ngầm thêm việc cho nàng, khiến nàng làm thế nào cũng không hết việc, lại mượn cơ hội nhục nhã nàng.
Thứ ác phụ này... ác phụ.
Nếu là trước đây, nếu hạ nhân trong phủ dám kiêu ngạo như thế, nàng sẽ cho người lôi ra ngoài đánh chết, sẽ không cùng luận tình cảm.
Cô nương cúi đầu sửa lại miếng vải vá trên áo vải thô, thắt lại đai lưng, mới làm như không có việc gì ra khỏi bình phòng, trước những ánh mắt kinh ngạc hoặc cười nhạo, mắt nhìn thẳng rời đi.
Tuy trở thành nô tỳ lưu lạc, nhưng mấy năm giáo dưỡng đã làm nàng không nói nên nửa câu mắng người, dù hiểu được trong lòng những người kia có bao nhiêu xem thường nàng, cũng chỉ như cũ làm như không để ý, không cùng làm bạn, cẩn thận giữ gìn tự tôn của nàng.
Bỗng dưng lòng buồn bực, lại không thể áp chế được.
***
"Cái đồ óc vật này... Sao có thể đem xiêm y của Vương gia cùng các ngươi giặt chung?" Lan Chi cô cô một tay chống nạnh, tay kia chỉ vào bồn gỗ, không thể tưởng tượng lớn tiếng quở trách.
Cô nương không phục, giặt như thế nào chẳng là giặt, chẳng nhẽ xiêm y nàng có độc hay sao, liền nói thầm một câu: "Vì sao không thể?" Muốn làm hạ nhân hiểu quy củ, vô luận đúng sai, tuyệt đối không thể cãi lại.
Lan Chi cô cô vừa nghe, trừng mắt, phất tay tát nàng một cái, "Bang" một tiếng tàn nhẫn. Nàng chưa từng chịu qua đối đãi như vậy, liền bị choáng đến ngã xuống đất, gục vào thùng gỗ đựng đầy nước, làm cho tóc lẫn người ướt sượt, như gà rớt vào nồi canh chật vật bất kham.
Đủ rồi... Đủ rồi!
Hết lăng nhục lại khi dễ, nếu sống đã vậy, chết liền xong hết mọi chuyện, tội gì ở đây chịu người sai phái?
"Ác phụ!!!"
Một phen đứng dậy liền hướng tới người đàn bà dào dạt đắc ý kia đáng tới, Lan Chi cô cô không biết nàng đột nhiên sẽ làm vậy, không kịp phòng ngừa bị nàng vồ một phen, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát...
Nữ nhân để ý nhất là dung mạo, nàng ta cũng không ngoại lệ, đau đớn vỗ về gương mặt không thôi, nổi trận lôi đình, nắm cổ áo cô nương ấn xuống bồn gỗ, không lưu tình dìm vào trong nước, gắt gao không bỏ.
Nguyễn Mặc mới từ bạch quang mênh mang chói mắt hồi phục tinh thần, lại cảm giác, có gì đó hầm hập lùa vào xong mũi, ngăn chặn hô hấp, cái ót lại bị tay ấn không cho vực lên...
Cảm giác hít thở không thông càng thêm mãnh liệt, ngực nàng khó chịu, cổ sặc nước, theo bản năng mở to miệng hô hấp, lại chỉ nhận lại càng nhiều nước tiến vào, quả là một tuần hoàn ác tính.
Không phải chứ, vừa tới liền muốn lậy mạng nàng sao?
Hoán đổi vào lúc này thật khó khăn, sao lại đụng trúng thời điểm nguyên chủ bị người ta sát hại?
Ngô, không ổn... Ý thức bắt đầu mơ hồ.
Nếu như vậy, nàng sẽ toi mạng nhỏ mất...
"Dừng tay."
Một âm thanh trầm thấp lạnh lùng như tiếng trời buông xuống, bàn tay gông cùm nàng như bị giật, bỗng chốc buông lỏng ra. Lúc này mà không dậy còn đợi đến khi nào, Nguyễn Mặc dùng một hơi cuối cùng chống đỡ, từ trong nước nâng đầu lên. Bồn gỗ kia bị nàng đẩy lăn xa, đôi tay lại mềm nhũn, mằm trên đất gian nan sặc nước, đủ giống một chú cá chết.
"Vương... Vương gia."
"Ở trong phủ bổn vương, từ khi nào đã có một cái cô cô, có thể tùy ý giết người?"
Thân ảnh cao lớn đĩnh đạc đứng ngược sáng, một thân áo gấm vân đen, khuân mặt tuấn mỹ tuyệt luân lạnh băng, cả người sinh ra đã có sẵn hơi thở tôn quý, kẻ khắc trước khuân mặt còn dữ tợn, giờ như bị dồn vào chỗ chết, cuống quít quỳ xuống, cúi đầu làm kính cẩn: "Nô tỳ biết sai, nô tỳ biết sai, là nô tỳ sai... Thật sự tiện tỳ này quá mức khác người, quản giáo nàng làm việc, nàng không nghe, còn muốn cào mặt nô tỳ, nô tỳ mới..."
"Đủ rồi." Đan Dật Trần nhíu mày đánh gãy lời nói kia.
Hắn từ trước đến nay không kiên nhẫn nghe những lời giải thích, hắn không phải không có đôi mắt, phát sinh chuyện gì hắn có thể thấy, không cần người khác lắm miệng.
"Nhìn xem nàng có chết không đã."
Lời nói này, Lan Chi cô cô hiểu được rằng hắn không tính toán, mặc kệ trong lòng khó chịu, lập tức quỳ bên người Nguyễn Mặc, duỗi tay đến bả vai nàng, muốn đem nàng nhấc lên xem.
Tuy vừa gần chết, nhưng Nguyễn Mặc vẫn chưa mất đi thức, sau khi thoát khỏi hiểm cảnh vẫn luôn quỳ rạp trên mặt đất, dùng ngón tay moi vào yết hầu, muốn đem nước vừa uống xong nhổ ra. Vừa có chút ý thức, Lan Chi cô cô đã tới như muốn xem nàng, nàng nhắm mắt dương ra gương mặt giả tươi cười, bất ngờ phun một miệng to nước...
"A! Ngươi, ngươi..." Lan Chi cô cô muốn mắng nàng, nhưng mặt đầy nước mùi vị khó chịu đến nàng ta cũng không chịu nổi, hướng Vương gia gấp rút cáo lui, dáng vẻ mất hết tinh thần đến sau phòng rửa mặt.
Cuối cùng Nguyễn Mặc cũng thoải mái hơn một chút, đầu tóc nàng rối tung, cùng gương mặt không biểu tình đứng cách nàng ba thước... Đan Dật Trần... Mắt to trừng mắt nhỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.