"Ách?" Tô Nhược Mộng không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ nam nhân dáng dấp xinh đẹp này thiếu não thật? Quả nhiên ông trời luôn công bằng nhất, tự tay mở cho ngươi một cánh cửa thì đồng thời cũng thuận tay đóng cánh cửa sổ lại.
"Người nàng thật thoải mái, ừ...." Đột nhiên cả người bị bế bổng lên không, môi cũng bị người ta che kín lại, khiến nàng muốn kêu cũng không kêu được.
Lúc này cả người Lôi Ngạo Thiên đã giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào, người từ trước đến nay luôn tự hào về khả năng kiềm chế của mình như hắn, giờ chỉ muốn tìm được sự an ủi từ trên người nữ nhân này, tìm được nguyên nhân gây ra cảm giác kỳ quái này.
Ý thức mơ hồ, hành động lại vô cùng quả quyết. Hắn ôm nàng bước từng bước về phía giường gỗ.
Tô Nhược Mộng theo bản năng giơ tay đẩy ngực hắn, nhưng mà, mặc dù dáng dấp đối phương đẹp hơn cả nữ nhân, nhưng lồng ngực của hắn lại đầy vẻ nam tính, cách lớp quần áo nàng vẫn có thể sờ được cơ ngực rắn chắc của hắn.
Phanh... Nàng bị người ta ném lên giường, "Cứu... Ách...." Tô Nhược Mộng ngậm miệng lần nữa, không những thể, hắn còn thuận tay điểm lên người nàng một cái, bây giờ nàng đã hoàn toàn trở thành một kẻ câm.
Giờ phút này, Tô Nhược Mộng quả thật rất muốn khóc, mặc dù hắn là một mỹ nam, nhưng, hắn bị thiếu não mà! Thiệt thòi lớn rồi!
Nếu để cho người khác biết đứa xấu nữ kèm ác nữ là nàng bị một kẻ tuyệt sắc lại ngu ngốc tàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-phu-nhan-bao-ngai-di-lam-ruong/179278/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.