Giữa trời đêm bỗng xẹt qua một tia chớp, ánh sáng từ cửa sổ hắt vào khiến cả căn phòng như bừng sáng trong nháy mắt, sau đó lại chìm vào bóng tối.
Oanh... Tiếng sấm thứ nhất nổ vang. Kéo theo đó là từng hạt mưa lớn như hạt đậu rơi mạnh xuống những mảnh ngói trên nóc nhà.
Mưa càng rơi càng nặng hạt, không gian yên tĩnh về đêm ở sơn thôn bỗng chốc bị náo loạn bởi những tiếng sấm chớp liên hồi. Tô Nhược Mộng nắm chặt chăn, nằm lỳ trên giường, cả người được bọc kín mít, cơ thể còn hơi run rẩy.
Oanh... A... Lại một tiếng sấm, nàng không nhịn được hét ầm lên. Tiếng sấm là tử huyệt của nàng, nàng sợ nhất là mưa dông vào ban đêm, bởi vì, trên phim ảnh, phần lớn những chuyện kinh dị đều xảy ra vào những đêm mưa gió.
Có lẽ đây là di chứng để lại từ việc ngày thường nàng hay xem phim kinh dị.
"Khụ... Mộng Nhi, con lại bị sao nữa thế?" Cách vách truyền đến mấy tiếng ho khan kèm theo câu hỏi thăm đầy quan tâm, đây là mẹ ruột của nàng - Tô thị.
Cái đầu nhỏ của nàng lộ ra khỏi chăn, sợ hãi quét nhìn một lượt khắp căn phòng tối đen như mực, nói vọng qua phòng cách vách: "Mẹ, con không sao! Người đi ngủ sớm một chút đi. Con chỉ bị tiếng sấm làm cho tỉnh giấc mà thôi."
"Khụ... Không sao là tốt rồi, đi ngủ nhanh đi." Giọng khàn như phải vác vật nặng của Tô thị truyền tới.
"Con biết rồi." Tô Nhược Mộng đáp một tiếng, ngửa đầu nằm xuống, suy nghĩ lung tung.
Nàng nhớ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-phu-nhan-bao-ngai-di-lam-ruong/179277/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.