Edit: Thảo My "A, chúng ta biết." Bảo Bảo và Bối Bối khéo léo gật đầu một cái, đáp đúng. Ánh mắt Tô thị vẫn luôn chưa từ trên người Tô Nhược Mộng rút về, hiểu nữ nhi không ai bằng mẹ. Nàng biết, lúc Tô Nhược Mộng ấp a ấp úng, do dự, nhất định có chuyện không tốt. Chẳng lẽ là Đông Lý Phong thật ở đoạn thời gian này khi dễ Mộng nhi? Nhưng không đúng, võ công Mộng nhi cao hơn Đông Lý Phong rất nhiều, hơn nữa nàng còn là một người không thể trúng độc, rất không có khả năng sẽ bị Đông Lý Phong khi dễ. Vậy nàng vì sao lại do dự như thế? Tô thị âm thầm suy đoán, nhưng không lấy được đáp án giải thích. "Nhạc mẫu đại nhân." Lôi Ngạo Thiên từ chỗ sâu trong biển hoa trên đường đá cuội đi tới, khóe miệng hắn giũ nụ cười, ánh mắt ấm áp, khoác lên ánh nắng màu vàng đi đến hắn giống như một mặt trời tỏa sáng, làm cho lòng người xuất hiện một cỗ ấm áp. Đến gần, nhìn kỹ mệt mỏi vẫn không có chỗ ẩn giấu trên mặt hắn, vành mắt đen nặng nề. "Phụ thân." Hai tiểu tử kia nhìn phụ thân bọn họ sùng bái nhất đi tới, song song giang hai cánh tay cười nghênh đón. Lôi Ngạo Thiên giang hai cánh tay, một tay ôm một tiểu tử vào trong ngực, trong nháy mắt, lại đặt bọn họ ở trên vai của mình, chọc cho hai tiểu tử kia cười vui khanh khách. Bối Bối nhìn phụ thân lâu ngày không gặp, cười làm nũng: "Phụ thân, ta muốn ngồi xe qua núi." "Phụ thân, võ công của ta tiến bộ không ít, người có muốn thử một lần không?" Bảo Bảo cũng hưng phấn không thôi, không kịp chờ đợi muốn ở trước mặt phụ thân nhà mình biểu hiện thật tốt, muốn có được khẳng định cùng với khen ngợi. Bối Bối ôm cổ Lôi Ngạo Thiên, âm thanh ngọt ngào nhu nhu nói: "Phụ thân, Bối Bối rất nhớ người và mẫu thân nha. Có thể bồi Bối Bối chơi đùa một chút hay không? Bối Bối đã chuẩn bị quà tặng đưa cho cha, chúng ta nhanh đi xem đi." "Phụ thân, hay là trước Bảo Bảo đánh một bộ quyền cho người xem." Bảo Bảo vẫn luôn tự cho mình là tiểu nam tử hán, ở trước mặt Lôi Ngạo Thiên, hắn cho tới bây giờ đều biểu hiện tương đối thành thục, cái gì nhớ người hoặc là khóc lóc kể lể đều chưa từng có. So sánh, hắn đang trước mặt Tô Nhược Mộng biểu hiện giống đứa bé hơn. "Phụ thân......" "Không nha, phụ thân......" Hai tiểu tử kia tranh đoạt, không ai nhường ai, song song ôm cổ Lôi Ngạo Thiên, ngươi dao động một cái, ta lắc lư một cái. Lôi Ngạo Thiên mừng rỡ cười không khép miệng, nhìn thấy Tô Nhược Mộng vừa đau lòng vừa hạnh phúc. Trên thế giới không có nữ nhân nào không thích nhìn trượng phu vui vẻ ở chung với bọn nhỏ. Tô Nhược Mộng tiến lên vài bước, ngẩng đầu nhìn Bảo Bảo và Bối Bối, vươn tay muốn ôm bọn họ xuống: "Bảo Bảo, Bối Bối, các con ngoan. Trước xuống có được hay không? Phụ thân những ngày qua quá mệt mỏi, chúng ta cùng nhau bồi phụ thân đi uống trà ăn điểm tâm, tâm sự, nghỉ ngơi một chút có được hay không?" "Không có việc gì! Bọn nhỏ vui vẻ là được rồi, ta không có chút nào mệt mỏi." Lôi Ngạo Thiên cười lắc lắc đầu, tròng mắt đen sáng chói nhìn Tô Nhược Mộng nói. Mệt mỏi? Làm sao cảm giác mệt mỏi đây? Thấy được bọn họ, tất cả mệt mỏi cũng sẽ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ có tràn đầy cảm giác hạnh phúc. Kể từ khi có Tô Nhược Mộng, có bọn họ, hắn mới chân chính có một gia đình hoàn chỉnh. Tô Nhược Mộng đau lòng nhìn vành mắt đen của hắn, giận trách: "Làm sao sẽ không mệt? Nhìn vành mắt đen của chàng xem. Những ngày này, chàng đều không có một đêm nghỉ ngơi tốt, mau buông bọn nhỏ xuống, ta để người chuẩn bị chút điểm tâm đưa tới, mọi người chúng ta rất lâu không ngồi chung một chỗ tâm sự rồi." Dứt lời, đã thấy chờ tại mấy cung nữ làm bạn bên cạnh Tô Nhược Mộng rời đi, cơ trí đi xuống chuẩn bị điểm tâm và nước trà. Bảo Bảo và Bối Bối nghe lời của mẹ, thật nhanh liếc vành mắt đen của cha một cái, song song buông tay vòng ở trên cổ ra, bọn họ nhào vào trong cánh tay Tô Nhược Mộng. "Phụ thân, Bối Bối đói bụng, Bối Bối muốn thử một chút tư vị điểm tâm nơi này." "Phụ thân, Bảo Bảo cũng đói bụng. Chúng ta có thể ngồi xuống ăn chung điểm tâm không? Mỗ mỗ cũng mệt mỏi, chúng ta trước hết nghỉ ngơi một chút đi." Hai tiểu bảo bối quỷ linh tinh, không muốn mẫu thân khó chịu, không hẹn mà cùng ôm trách nhiệm tới trên người mình. Hiện tại rốt cuộc nhìn thấy cha mẹ rồi, về sau, có rất nhiều cơ hội có thể chứng minh mình với cha mẹ, bọn họ tạm thời không vội. Nghe vậy, Lôi Ngạo Thiên vui mừng cười cười, chuyển mắt nhìn về phía Tô thị, thấy trên mặt nàng có không ẩn giấu bị vẻ mặt mệt mỏi, vội vàng đi lên trước, đưa tay đỡ cánh tay của nàng, cười nói: "Nhạc mẫu đại nhân một đường cực khổ, đi, để Ngạo Thiên đỡ người đi trong đình ngồi một chút." "Được, được, được! Ngạo Thiên con bây giờ đã là nhất quốc chi quân, lễ nghi quân thần không thể bỏ." Tô thị gật đầu một cái, vội vàng vừa nói mấy cái tốt. Nàng khẽ liếc mắt một cái nhìn tay Lôi Ngạo Thiên vịn ở trên cánh tay của nàng, đột nhiên lời nói xoay chuyển, vẻ mặt cung kính lễ nghi tiêu chuẩn hành lễ với Lôi Ngạo Thiên: "Dân phụ tham kiến Ngô Hoàng, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Lôi Ngạo Thiên hơi run sợ, khẽ nhíu mày, ngay sau đó đỡ Tô thị lên, nói: "Nhạc mẫu đại nhân xin đứng lên!" Đây chính là chỗ xấu khi làm hoàng xưng đế, người một nhà đang tốt lành gặp mặt còn phải cố tình làm lễ nghi này lễ nghi nọ, thật lòng làm cho người ta cảm thấy không thoải mái. Xem ra, hắn còn phải nhanh chóng cấp phong hào cho bọn họ, đỡ phải hành lễ, quỳ lạy. Chúng nữ thấy Tô thị hành lễ với Lôi Ngạo Thiên, rối rít học tư thế của Tô thị, dáng vẻ mười phần thi lễ: "Dân phụ ( dân nữ) tham kiến Ngô Hoàng, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Lại nói tiếp: "Dân phụ ( dân nữ) tham kiến hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Lông mày nhíu chặt, Tô Nhược Mộng và Lôi Ngạo Thiên liếc nhau một cái, trong mắt chảy qua chút bất đắc dĩ và khó chịu, hai người ăn ý nhìn các nàng làm một thủ thế mời đứng lên, nói: "Mọi người hãy bình thân. Chúng ta là người thân, về sau trừ trường hợp chính thức ra, những thứ lễ mất công này miễn đi. Trước kia như thế nào, sau này vẫn như thế đó, hiểu chưa?" "Dạ! Tạ hoàng thượng, tạ hoàng hậu nương nương." Chúng nữ đồng thanh lên tiếng. "Đi thôi, mọi người đều ngồi xuống tới tán gẫu." Tô Nhược Mộng đứng ở bên cạnh Tô thị cùng Lôi Ngạo Thiên một người một bên đỡ Tô thị, mà Bảo Bảo và Bối Bối đã sớm tay nắm tay nhảy nhảy nhót nhót chạy vào trong lương đình. Mọi người vây quanh bàn ngọc thạch ngồi xuống, mới vừa trò chuyện mấy câu, đã thấy một vị tiểu thái giám thần sắc lo lắng vội vã đi tới bên lương đình. "Khởi bẩm hoàng thượng, biên thành, Tuyết Thành truyền đến cấp báo." Nghe vậy, mày rậm nhíu lại thật cao, Lôi Ngạo Thiên nhẹ nhàng đặt ly trà cầm trong tay lên bàn ngọc, trên mặt đã không có nôn nóng mới vừa rồi, nhìn về phía tiểu thái giám nhàn nhạt hỏi: "Trình lên." "Tuân chỉ!" Tiểu thái giám cao giọng lên tiếng, ngay sau đó khom người, nâng thư thật cao lên trên đầu đi tới trước mặt Lôi Ngạo Thiên. Lôi Ngạo Thiên mở giấy viết thư, tròng mắt tinh tế nhìn nội dung phong thư, mày rậm lần nữa nhíu lại, trong mắt chảy qua một tia ánh sáng lãnh khốc. Hồi lâu, hắn đặt giấy viết thư trong tay lên bàn, ngước mắt nhìn về phía tiểu thái giám chờ bên cạnh, phân phó: "Phái người đi mời Lý Cảm đại tướng quân vào cung." "Nô tài tuân chỉ!" Tiểu thái giám vội vàng lên tiếng, vội vàng xoay người rời đi. Tô Nhược Mộng cầm giấy viết thư trên bàn lên, thật nhanh nhìn qua một lần, trong lòng giận dữ, trong mắt sáng hiện ra sát khí nhàn nhạt. Ghê tởm Hiên Viên Quốc và Tuyết quốc, bọn họ chính là một đám cường đạo thừa dịp cháy nhà hôi, cặn bã không có chút nào khí tiết. Bọn họ mắt thấy Đông Lý triều tiêu diệt, Vĩnh Hưng Vương triều mới vừa thành lập, liền sinh lòng tặc đọc bí mật liên kết, một tấn công phương Tây, một tấn công phương Bắc, ý đồ nuốt vào Vĩnh Hưng Vương triều rối loạn chưa bình định. Tô Nhược Mộng để thư xuống, thu hồi sát khí trong mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên cười cười, nói: "Hành vi này của bọn họ chính là cường đạo, nói rõ muốn thừa dịp cháy nhà hôi của, chúng ta tuyệt đối không thể để cho bọn họ như ý. Biên thành bên kia Lý Cảm đại nhân tương đối quen thuộc, Tuyết quốc bên kia khí hậu kém nơi này một trời một vực, quân đội đặc chủng của chúng ta cũng nên lấy ra thử một chút uy lực." Khổ tâm huấn luyện ra vũ khí bí mật, hiện tại cũng là thời điểm để người đời mở rộng tầm mắt. Là con la hay con ngựa, lấy ra trượt một dãy mới biết. Lôi Ngạo Thiên gật đầu một cái, phụ họa nói: "Ta đang có ý đó." Nói xong, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Tô thị trên mặt áy náy: "Nhạc mẫu đại nhân, tiểu tế còn có việc phải đi xử lý, xin phép đi trước. Các ngươi cũng đã lâu không gặp, mọi người tận tình tâm sự, tụ họp đi." "Đi đi! Quốc gia đại sự quan trọng hơn, vạn sự khởi đầu nan. Hôm nay trên vai con trọng trách rất nặng, phải chú ý tốt thân thể mình hơn, thân thể mới là gốc rễ tất cả." Tô thị đứng lên, trong mắt mang theo nồng nặc quan tâm, nhẹ giọng giao phó. "Được!" Lôi Ngạo Thiên gật đầu nhận lời, đưa tay vuốt vuốt tóc mềm mại của Bảo Bảo và Bối Bối, cười hỏi: "Bảo Bảo, Bối Bối, phụ thân nhờ các con giúp ta làm một chuyện?" "Phụ thân mời nói, chúng ta nhất định cố gắng hoàn thành, nhất định sẽ không để phụ thân thất vọng." Bảo Bảo và Bối Bối gật đầu thật mạnh, con mắt chăm chú nhìn Lôi Ngạo Thiên, trong mắt tràn đầy luyến tiếc, thấy vậy lòng Lôi Ngạo Thiên như bị nhéo một cái. "Phụ thân mấy ngày nay quá bận rộn, có thể nhờ các ngươi thay ta nương tử của ta hay không?" Dứt lời, tròng mắt đen Lôi Ngạo Thiên mỉm cười nhìn về phía Tô Nhược Mộng, trong mắt thâm tình và áy náy không tiếng động biểu lộ. "Nương tử của người?" Hai tiểu bảo bối đồng thanh đồng điệu hỏi ngược lại, ngẩng đầu lên nháy mắt nhìn về phía Tô Nhược Mộng, sau khi bọn hắn thấy trên mặt mẹ mình hiện lên ra một chút đỏ ửng, song song che miệng khanh khách nở nụ cười, chế nhạo: "Nha...... Chúng ta biết. Phụ thân cứ yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ bồi nương tử của người thật tốt. Bảo đảm để cho nàng thật vui vẻ, không chỉ có như thế, chúng ta còn có thể thay phụ thân chiêu đãi mỗ mỗ và các a di thật tốt." Mọi người nghe hai tiểu tử này cố ý kéo dài chữ ‘ nương tử của người ’, đều không nhịn được nở nụ cười. Lôi Ngạo Thiên chớp chớp mắt nhìn Tô Nhược Mộng, ngoái đầu nhìn lại về phía hai tiểu bảo bối tiểu quỷ, làm một dấu tay cố gắng lên, cười nói: "Được! Phụ thân tin tưởng các con nhất định có thể nhiệm vụ hoàn thành, cố gắng lên!" "Phụ thân cố gắng lên! Phụ thân tuyệt nhất!" Hai tiểu tử kia cũng trả lại cho Lôi Ngạo Thiên một dấu tay cố gắng lên, mặt tươi cười nói. Sau khi đưa mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên rời đi, Tô thị lại ngồi xuống, đưa tay đặt lên mu bàn tay Tô Nhược Mộng, nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, nói: "Mộng nhi, con có lời muốn nói với mẫu thân?" Nàng biết, Tô Nhược Mộng nhất định có chuyện gạt nàng, hơn nữa nhất định không phải là chuyện tốt. Hơi run sợ giật mình, Tô Nhược Mộng ôn thuận gật đầu một cái, quét nhìn mọi người một cái, trở tay cầm chặt tay Tô thị, nói: "Mẹ, Đông Lý Phong và Nam Cung Nhược Lâm đều chết." "Chết?" Tô thị mở to cặp mắt, mấp máy đôi môi trầm thấp hỏi ngược lại. "Mẹ, chuyện này nói rất dài dòng, nhưng mà, người tin tưởng Mộng nhi và Ngạo Thiên sao?" Tô Nhược Mộng tính nói đơn giản chỉ ra trọng điểm, nàng không sợ ai nói nàng vô tình vô nghĩa, hoặc là không để ý máu mủ thân tình, bởi vì, nàng xử trí chỉ có chính nàng rõ ràng nhất. Chuyện của Đông Lý Phong và Nam Cung Nhược Lâm, rất chỉ có thể trách bọn họ mình. Một người nếu như bản thân cũng không lưu lại cho mình đường lui, như vậy lại có ai có thể trải con đường phía trước cho bọn hắn? Tô thị nhìn chằm chằm Tô Nhược Mộng, nặng nề gật đầu. Nàng đương nhiên tin khuê nữ của mình, cho dù trên thế giới này mọi người không tin nàng, mình cũng nhất định sẽ đứng ở bên nàng. Nàng không phải là không hiểu, Đông Lý Phong làm đủ loại chuyện xấu, nàng cũng không phải là không hiểu, kết quả của Đông Lý Phong chính là bản thân hắn đào. Nhưng mà, nàng vẫn đau lòng Nam Cung Cẩn trong thời gian ngắn ngủi, đầu tiên là phu mất, cuối cùng là cái chết của nhi tử. Nàng vốn muốn thay Đông Lý Phong cầu xin tha, để Tô Nhược Mộng và Lôi Ngạo Thiên thả hắn một con đường sống, dù là cả đời giam lỏng hắn cũng được. Chỉ là, không ngờ đôi tiểu phu thê bọn họ đây cứ đi như vậy. Tô Nhược Mộng mặc dù không nói ra nguyên nhân chân chính, nhưng mà, Tô thị tin tưởng cái này nhất định không phải là Mộng Nhi ra tay. Nữ nhi của nàng, chính nàng rõ nhất. Mộng Nhi và Lôi Ngạo Thiên đều không phải là người khát máu, trừ phi người kia tội đáng chết vạn lần. Nếu như bọn họ muốn giết Đông Lý Phonǵ, năm năm trước, cũng sẽ không thả hắn một con đường sống. Người không quý trọng cơ hội, không bỏ được vinh hoa phú quý là Đông Lý Phonǵ, cho nên, chân chính đưa hắn lên tuyệt lộ luôn luôn là chính hắn. "Mẹ, Đông Lý Phong đã chết rồi sao?" Bảo Bảo nghe lời của người lớn, đại khái đã đoán được kết cục của Đông Lý Phong. "Bảo Bảo, người chết duyên hết, duyên hết ân oán tiêu tan. Chúng ta là người còn sống, phải có khí độ cười một tiếng gạt bỏ ân oán với người chết. Mẫu thân nói như vậy, con nghe được không?" "Ta hiểu! Mẹ, ta bảo đảm, về sau sẽ không bao giờ nữa nói Đông Lý Phong là người chim nữa." Bảo Bảo vẻ mặt thành thật gật đầu, âm thầm ở trong lòng bổ sung một câu nói: ta lại sẽ không gọi Đông Lý Phong là người chim, bởi vì, hắn bây giờ đã là người chết. "Ai......" Bối Bối thở thật dài một cái, nhìn người lớn cùng nhau quăng ánh mắt nghi ngờ nhìn nàng, giọng nói có chút đáng tiếc nói: "Đều nói gieo họa lưu ngàn năm, vì thế, ta còn muốn trăm ngàn kế để hắn nhớ không thể đắc tội đến chỗ mấu chốt của nữ nhi Tô gia, hiện tại tất cả đều không cần dùng. Thật sự là đáng tiếc, ai......" Bảo Bảo đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Bối Bối, lắc lắc đầu nhỏ cùng than thở một mạch, nhìn Bối Bối dụng tâm an ủi nàng, nói: "Ai...... Tỷ tỷ, cái này không trách hắn. Hắn chỉ là hơi nôn nóng, nhát gan một chút. Mẫu thân nói rồi, người chết hơi lớn. Chúng ta cũng đừng chấp nhặt với hắn, ngày mai, chúng ta để các hộ pháp thúc thúc xin mấy đạo sĩ, giúp hắn làm một chút pháp." Trẻ con dễ dạy! Chúng nữ vui mừng nhìn Bảo Bảo, liên tiếp gật đầu, thầm nói lời nói của Tô Nhược Mộng đối với Bảo Bảo và Bối Bối, quả thật là có sức ảnh hưởng nhất. Nhưng ngay khi họ còn chìm trong cảm xúc vui mừng, đối thoại kế tiếp của Bảo Bảo và Bối Bối, làm cho các nàng trợn mắt hốc mồm, không khỏi thầm khen Đông Lý Phong có khả năng dự đoán siêu cường. "Hắn người xấu xa như vậy, ngươi lại còn muốn phụ thân hao tài siêu độ cho hắn? Ngươi thật đúng là một tên phá của." Bối Bối siêu độ nhìn Bảo Bảo một cái, hoàn toàn là không đồng ý đề nghị của hắn. Bọn họ mặc dù không ít tiền, nhưng cũng không nên tiêu hao như thế? Bảo Bảo thật sự là quá phá của, nàng thân là tỷ tỷ nhất định phải xóa đi cái ý niệm không nên có này của hắn. Thiện lương không sai, nhưng dùng sai chỗ, thiện lương trở thành ngu xuẩn. Bảo Bảo không thèm để ý cong khóe môi lên, tròng mắt đen như mực lóe ra lũ ánh sáng, không lưu tâm nói: "Tỷ tỷ chớ nên tức giận, Bảo Bảo chỉ là đang nghĩ, hắn đời này làm người cũng đã thất bại như vậy rồi, đời sau vẫn không nên làm người thì tốt hơn. Nhưng lại sợ ông trời không tốt, cho nên, hãy để cho nhóm đạo sĩ giúp chúng ta chuyện nhỏ." Bối Bối nghe vậy, nhất thời vui mừng nhướng mày, vội vàng phụ họa nói: "Bảo Bảo cũng thông minh, cái biện pháp này tốt. Chỉ là, mẫu thân đã nói, làm người không thể chuyện gì cũng gọi cha, cho nên loại chuyện nhỏ này hai tỷ muội chúng ta tự động giải quyết là được rồi, chúng ta sẽ dùng tiền để dành của mình mời đạo sĩ. Như vậy có lẽ tương đối có thành ý, có đúng hay không?" "Được, được, được! Cứ làm như thế." "Một lời đã định!" "Quyết không đổi ý!" Hai tiểu tử kia như không có người bên cạnh hưng phấn nói chuyện với nhau, đợi sau khi bọn hắn kết thúc nói chuyện, bọn họ lại theo quyết định mới vừa tỏa ra thu thập tiền riêngkhắp nơi. Nhìn mọi người là ánh mắt cướp đoạt, nhìn muốn làm nhanh. Chỉ thấy Bảo Bảo bò đến trên ghế ngọc ngồi xuống, cởi giày của mình ra, từ chỗ gót giày nhẹ nhàng kéo ra một đường, nhất thời, giày trên người của hắn liền lộ ra một lỗ nhỏ. Hắn thận trọng từ trong miệng lỗ rút ra một hộp vuông nhỏ bị cong bốn phía, trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý. Hắn nhẹ nhàng mở vuông nhỏ ra, đặt ở trên bàn ngọc, dùng sức vê đều dấu vết bị dỡ rất sâu, cười đến mặt sáng chói nhìn Bối Bối còn phải móc bạc vụn khắp nơi toàn thân, dương dương hả hê nói: "Tỷ tỷ, ngươi đừng lăn qua lăn lại nưac, chỗ này của ta có một ngân phiếu năm trăm lượng, hẳn đủ mời mấy đạo sĩ. Những bạc vụn kia của ngươi hay là lưu giữ làm đồ cưới tương lai đi, nếu không phải là giữ lại bình thường mua mấy thứ linh tinh cũng được." "Đừng! Chị em ruột tính toán rõ ràng, chúng ta nếu nói muốn lấy tiền mời đạo sĩ, vậy thì nhất định phải chia đều." Bối Bối khoanh hai tay, mãnh liệt biểu đạt ý của mình. "Vậy được, tiền này ta trước giúp ngươi ứng trước, đợi xong việc rồi, chúng ta tính toán lại." Bảo Bảo vừa nói, vừa đẩy bạc vụn Bối Bối móc ra lần nữa về trước mặt nàng. Bối Bối cũng sẽ không kiên trì, trầm ngâm một lát, lấy thương lượng giọng điệu, nói: "Nếu không như vậy? Tiền này theo ngươi mới vừa nói làm, nếu như thiếu tiền, ta không đủ trả lại cho ngươi, ta sẽ trả lại cho ngươi theo từng kỳ, đến lúc đó ta lại tính cả một chút lợi tức cho ngươi." "Tính lời tức? Đây cũng quá không nói tình nghĩa tỷ đệ, ngươi cho ta tiền vốn là được rồi." Bảo Bảo khoát tay áo. Hắn cũng không phải là người hám lợi, tại sao có thể lừa gạt cả tiền thân tỷ tỷ của mình chứ? Như vậy cũng quá không có cách gì có thể nói nổi. "Không được! Con người của ta là xem trọng nguyên tắc, tình nghĩa là tình nghĩa, tiền tài là tiền tài, không thể nói nhập làm một." Bối Bối làm tỷ tỷ, kiên quyết không chịu đứng sau lưng thân đệ, nàng là muốn nâng hiệu quả dẫn đầu, làm sao có thể không rõ ràng như vậy? Mọi người sững sờ nhìn hai tỷ muội bọn họ ngươi một câu ta một lời nói chuyện với nhau, trong lòng lật ra tầng tầng bọt sóng. Trước mắt hai tên tiểu gia hỏa này thật còn chưa đầy năm tuổi sao? Nhưng mà, lời từ trong miệng bọn hắn nói ra, cũng quá mức lão khí hoành thu (ra vẻ người lớn)? Tưởng như là hai người trong thương trường đang nói chuyện làm ăn. "Khụ khụ......" Tô Nhược Mộng nghe không nổi nữa, ho nhẹ mấy tiếng, nhìn này hai tiểu bảo bối ăn ý nhìn qua nàng, nhẹ giọng hỏi: "Bảo Bảo, Bối Bối, một bộ lời nói này các ngươi học được từ nơi nào?" "Tây thúc thúc." Hai tiểu tử kia miệng đồng thanh lên tiếng. Nói đến những năm gần đây mỗi tháng Tây Đường chủ đều sẽ đến Tử Long Lĩnh, con ngươi hai tiểu tử kia trong đều toát ra nồng nặc vẻ sùng bái. Nhắc tới những người trên đời bọn họ sùng bái, Tây Đường chủ tuyệt đối ở trong năm vị. Mỗi lần Tây Đường chủ đi tới Tử Long Lĩnh, bọn họ cũng sẽ quấn hắn nói một chút chuyện thương trường, con mắt nhiễm, lâu ngày, bọn họ cũng biết một chút thứ trên thương trường. Năm ngoái, bọn họ dùng tiền mừng tuổi của mình tìm Tây Đường chủ thí ngưu đao, làm một khoản đầu tư. Không ngờ, bọn hắn khởi đầu tốt đẹp, món tiền đầu tiên rất nhanh có rồi. Kết quả này khiến bọn họ từ đó càng thêm cảm thấy hứng thú với phương diện buôn bán, lâu ngày, cũng ngộ ra được một bộ thủ pháp của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]