Edit: Thảo My
"A, chúng ta biết." Bảo Bảo và Bối Bối khéo léo gật đầu một cái, đáp đúng.
Ánh mắt Tô thị vẫn luôn chưa từ trên người Tô Nhược Mộng rút về, hiểu nữ nhi không ai bằng mẹ. Nàng biết, lúc Tô Nhược Mộng ấp a ấp úng, do dự, nhất định có chuyện không tốt. Chẳng lẽ là Đông Lý Phong thật ở đoạn thời gian này khi dễ Mộng nhi? Nhưng không đúng, võ công Mộng nhi cao hơn Đông Lý Phong rất nhiều, hơn nữa nàng còn là một người không thể trúng độc, rất không có khả năng sẽ bị Đông Lý Phong khi dễ.
Vậy nàng vì sao lại do dự như thế?
Tô thị âm thầm suy đoán, nhưng không lấy được đáp án giải thích.
"Nhạc mẫu đại nhân." Lôi Ngạo Thiên từ chỗ sâu trong biển hoa trên đường đá cuội đi tới, khóe miệng hắn giũ nụ cười, ánh mắt ấm áp, khoác lên ánh nắng màu vàng đi đến hắn giống như một mặt trời tỏa sáng, làm cho lòng người xuất hiện một cỗ ấm áp.
Đến gần, nhìn kỹ mệt mỏi vẫn không có chỗ ẩn giấu trên mặt hắn, vành mắt đen nặng nề.
"Phụ thân." Hai tiểu tử kia nhìn phụ thân bọn họ sùng bái nhất đi tới, song song giang hai cánh tay cười nghênh đón.
Lôi Ngạo Thiên giang hai cánh tay, một tay ôm một tiểu tử vào trong ngực, trong nháy mắt, lại đặt bọn họ ở trên vai của mình, chọc cho hai tiểu tử kia cười vui khanh khách.
Bối Bối nhìn phụ thân lâu ngày không gặp, cười làm nũng: "Phụ thân, ta muốn ngồi xe qua núi."
"Phụ thân, võ công của ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-phu-nhan-bao-ngai-di-lam-ruong/1565348/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.