Edit: Thảo My
"Các ngươi rốt cuộc muốn đưa ta đi đâu?" Nam Cung Trọng Khiêm nhìn đường nhỏ thông đến trong núi trước mặt, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, đã sớm nghe nói Ma Giáo là một nơi giết người không chớp mắt, bọn họ hiện tại muốn dẫn hắn đến trong rừng sâu hủy thi diệt tích?
Nhược Mộng sẽ không để ý máu mủ thân tình như vậy chứ? Dù cho nàng hận hắn đi nữa, cũng không nên không để ý máu mủ thân tình? Nam Cung Trọng Khiêm nghĩ tới trong lòng càng thêm không nắm chắc, Tô Nhược Mộng rất hận hắn, hắn biết, những năm này nàng thân ở Ma Giáo, tính tình cũng trở thành lạnh lùng, thật sự trực tiếp giết hắn cũng rất có thể.
"Các ngươi buông ta ra, ta muốn gặp Giáo chủ phu nhân các ngươi." Nam Cung Trọng Khiêm không để ý hình tượng giùng giằng, gầm to.
"......" Hai nam nhân mặt lạnh giống như miệng câm tai điếc, căn bản lạnh nhạt với hắn, dùng sức mang hắn đi về phía trước.
"Các ngươi mau buông ta ra, ta......"
"Ngươi lại ầm ĩ, ta cầm khối vải nhét vào miệng ngươi." Tứ hộ pháp hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái, cái gì là Thừa Tướng đại nhân, rõ ràng chính là một tên vô lại rất sợ chết dáng vẻ lại kiêu ngạo mười phần.
Hắn sáng sớm đã đánh một trận với tiểu cữu tử tương lai, tâm tình đã sớm khó chịu, kết quả còn phải nghe hắn ta một đường hồ rống kêu loạn. Hắn ta thật đúng là cho rằng mình có bao nhiêu quan trọng. Hắn cũng chỉ nhớ đến hắn ta là nhạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-phu-nhan-bao-ngai-di-lam-ruong/1565329/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.