Chương trước
Chương sau
Edit: Thảo My
"Phu nhân, sao ngươi lại tới đây?" Thất Hộ Pháp để y tịch xuống, đứng lên có chút đề phòng nhìn Tô Nhược Mộng, hỏi.
Làm sao phu nhân lại tới, chẳng lẽ phu nhân đã sinh lòng hoài nghi?
Tô Nhược Mộng đi tới bên cạnh bàn, không mời tự ngồi, ngước mắt nhìn hắn, tự nhiên thoải mái đưa tay hướng hắn làm một thế mời: "Thất Hộ Pháp chớ khẩn trương, ta chỉ có chút vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi. Ngồi xuống nói đi."
"Dạ, phu nhân." Thất Hộ Pháp đồng ý, nhẹ đặt vạt áo xuống, tình hình bên dưới ẩn trong vẻ mặt đạm bạc ngồi xuống. Hắn dời y tịch đi, nhắc bình trà rót cho Tô Nhược Mộng một ly trà, khẽ dời đến trước mặt nàng, mỉm cười nói: "Phu nhân, mời uống trà."
"Cám ơn!"
Tô Nhược Mộng nâng chung trà lên, khẽ nhấm một hớp, sau đó đặt ly trà xuống, ngước mắt nhìn Thất Hộ Pháp, hỏi: "Thất Hộ Pháp, ngươi có chuyện chớ gạt ta, ta biết lời của ngươi nói đều là an ủi lòng người. Ta muốn ngươi nói cho ta biết thật tình, ta không muốn giữ lại bất kỳ tiếc nuối, có chuyện gì ngươi đều phải đầu đuôi gốc ngọn nói cho ta biết, ta cũng có chuẩn bị tốt trong lòng trước khi xảy ra, sau này sẽ trở tay không kịp."
Thất Hộ Pháp hơi sững sờ, ngay sau đó phục hồi tinh thần lại, nở nụ cười nhạt nhòa, lên tiếng: "Phu nhân quá lo lắng, lão Thất nói những lời đó đều là lời nói thật, cũng không có chuyện gì che giấu phu nhân."
Tô Nhược Mộng không có tiếp nhận lời nói của hắn, mà là mắt nháy cũng không nháy nhìn hắn, khóe môi hơi hơi nhếch lên, đáy mắt một mảnh sáng tỏ.
Thất Hộ Pháp bị nàng nhìn như vậy, cũng từ từ không bình tĩnh được, tỏa ra một loại cảm giác đứng ngồi không yên, hắn nhẹ nhàng liếc Tô Nhược Mộng một cái, ngay sau đó lại nhắc bình trà thay nàng tiếp một ly trà.
Tô Nhược Mộng vẫn không nói chuyện, mỉm cười nâng chung trà lên, khẽ nhấm một hớp, vẻ mặt nhàn nhạt đặt ly trà xuống, giống như tò mò nhìn hắn, hỏi: "Thất Hộ Pháp, hoàn sinh thảo của Phượng tộc thật sự có thể giải thiên hạ bách độc sao?"
Nghe vậy, Thất Hộ Pháp kinh ngạc nhìn nàng, đáy mắt thoáng qua một đạo ánh sáng vui mừng khôn xiết, cấp bách hỏi: "Phu nhân, ngươi biết hoàn sinh thảo?"
"Ta còn biết Phượng tộc." Tô Nhược Mộng nhìn chằm chằm hắn, thấy hắn vui mừng khôn xiết như thế, trong lòng càng thêm minh bạch, tình độc này sợ chỉ có hoàn sinh thảo mới có thể giải được. Một lòng chìm vào đáy cốc, hoàn sinh thảo không là vấn đề, vấn đề là tình độc trong cơ thể Lôi Ngạo Thiên thật sự không có những tác dụng phụ khác sao? Đối với điểm này, nàng thật rất hoài nghi.
"Phượng tộc?" Thất Hộ Pháp hoàn toàn kinh sợ, sửng sốt thật lâu mới phục hồi lại tinh thần, nhìn Tô Nhược Mộng, hỏi tới: "Phu nhân, Phượng tộc chưa bao giờ có người đi, chỉ là một truyền thuyết, phu nhân làm sao biết dị tộc cổ xưa này?"
Vốn nàng nói hoàn sinh thảo cùng Phượng tộc, hắn cũng chỉ cho là Lôi Ngạo Thiên nói cho nàng biết, nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt nàng, giống như là nàng đối với Phượng tộc rất hiểu rõ không chỉ một chút.
Tô Nhược Mộng nhìn hắn, khẽ khẽ mở cánh môi: "Bởi vì ta và ta mẹ là người Phượng tộc." Nói xong, nàng gọi Phượng cầm ra, không để ý đến Thất Hộ Pháp mới vừa nhìn thấy trên người nàng phát ra kim quang mà kinh ngạc bộ dạng cười toe toét.
Nàng chỉ vào Phượng cầm trên bàn, ngước mắt nhìn khẽ miệng mở rộng  Thất Hộ Pháp, nói: "Cái thanh cầm này gọi Phượng cầm, ngươi không phải người ngoài, là huynh đệ của ta và Nhị Lôi Tử, cho nên hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật. Cái thanh Phượng cầm này không chỉ là một thanh cầm bình thường, nó còn có một tên gọi là Phượng Minh Kiếm."
"Phượng Minh Kiếm?" Thất Hộ Pháp thất thanh kêu lên, gương mặt kinh ngạc, hắn thật sự không nghĩ qua Phượng Minh Kiếm lại là một thanh cầm, hơn nữa, chủ nhân Phượng Minh Kiếm lại là phu nhân không biết võ công. Điều này thật sự làm cho hắn bất ngờ.
Tô Nhược Mộng nhìn vẻ mặt kinh ngạc, cười nhạt một tiếng, rồi nói tiếp: "Không sai, nó chính là Phượng Minh Kiếm trong truyền thuyết, nó là thánh bảo gia truyền gia tộc Tô thị Phượng tộc, cũng là thánh bảo của Phượng tộc. Nó cùng Long Khiếu Kiếm đều tự mình tuyển chọn chủ nhân mệnh trung, mà ta chính là tân chủ nhân của nó, cũng là tân Phượng chủ của Phượng tộc."
Nghe những thứ này, Thất Hộ Pháp hoàn toàn không ngậm được miệng, thật sụ không thể tưởng tượng nổi, Phượng Minh Kiếm lại là một thanh cầm, phu nhân của bọn hắn lại là chủ nhân Phượng Minh Kiếm, mà nàng lại còn là Phượng chủ dị tộc cổ xưa trong truyền thuyết?
Hắn hoàn toàn phục hồi lại tinh thần, cảm giác tất cả đều là đang nằm mơ, hắn bởi vì quá nghĩ đến hoàn sinh thảo, cho nên liên tưởng một giấc mơ nhẹ nhàng.
Hắn nghĩ, đưa tay hung hăng bấm trên đùi của mình một cái: "A." Hắn bị chính mình bấm đau đến nhảy dựng lên, đồng khởi xoa chân, vừa nhìn thấy Tô Nhược Mộng cũng không biến mất khi mình tỉnh lại, ngây ngốc nở nụ cười.
"Ha ha."
Tô Nhược Mộng nhìn hắn, trong lòng rất cảm động quan tâm của hắn đối với Lôi Ngạo Thiên và mình, nghiêm mặt, hỏi: "Thất Hộ Pháp, bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết, tình độc này còn có cái tác dụng phụ gì không?"
"Cái này?"
"Ngươi nói thẳng là tốt, nếu như ngươi không nói, ta thật sự sẽ tức giận. Ngươi yên tâm, Nhị Lôi Tử bên kia ta sẽ nói với hắn, hắn sẽ không trách ngươi." Tô Nhược Mộng nửa uy hiếp nửa dụ dỗ khuyên nhủ hắn.
Thất Hộ Pháp nhìn nàng một cái, ngay sau đó mắt buông xuống trầm ngâm một lát, khi ngẩng đầu lên lần nữa, đáy mắt đã là một mảnh thanh minh và kiên định.
"Loại thuốc giải tình độc này, ta cũng không có bao nhiêu nắm chắc, ta cũng cần từ từ phân tích, điều chỉnh thử. Nhưng mà, nếu như có hoàn sinh thảo thì toàn bộ không thành vấn đề. Loại độc này nếu ở trong cơ thể con người một tháng vẫn không thanh trừ hoàn toàn, người trúng độc sẽ từ từ quên mất người mình yêu mến, yêu càng sâu sẽ quên càng sạch sẽ."
Tô Nhược Mộng nghe lời của hắn, cả người đều ngẩn ra.
Một tháng? Vậy bây giờ tính toán không phải chỉ còn lại hơn hai mươi ngày sao? Không trách được Lôi Ngạo Thiên lại hỏi loại giả thiết như vậy, thì ra, chính hắn đã sớm biết, độc này ở trong cơ thể một tháng sau sẽ thân bất do kỷ quên nàng. Không trách được hắn bảo nàng, không cần buông tay hắn.
Đứa ngốc này, tại sao hắn phải gạt mình?
Nếu như nàng không tới hỏi Thất Hộ Pháp, nếu như nàng không biết hắn thân bất do kỷ quên mất mình, nếu như nàng lại hiểu lầm mà rời khỏi hắn, vậy làm sao bây giờ?
Đứa ngốc này, cái đại ngốc này, cái đại đại đại ngốc này.
Thất Hộ Pháp nhìn biểu tình phức tạp kia trên mặt nàng, lo lắng hỏi: "Phu nhân, Phượng tộc ngươi vừa mới nói là thật sao?" Phu nhân không phải chỉ là bịa những những lời kia moi lời của mình chứ? Không phải căn bản cũng không có Phượng tộc chứ?
Khẽ vuốt cằm, Tô Nhược Mộng phục hồi lại tinh thần, nhìn trong mắt hắn nổi qua ti ti ưu thương, không còn hơi sức mà nói: "Ta nói tất cả đều là thật, cũng xin Thất Hộ Pháp cả thảy bảo vệ bí mật này, chỉ là, thời gian của chúng ta không đủ."
"Thời gian không đủ? Tại sao?"
Nàng không phải Phượng chủ sao? Tại sao thời gian lại không đủ? Là Phượng tộc cách nơi này quá xa, hay là......?
"Bởi vì, ta nhất định phải hội tụ tân tứ đại trưởng lão, còn phải đợi lúc ta tròn mười tám tuổi mới có thể vào Phượng tộc." Tô Nhược Mộng nản lòng nói, đột nhiên, trong đầu nàng thoáng qua một tia sáng, đứng lên xoay người đi tới ngoài cửa phòng, nhìn về Thất Hộ Pháp trong phòng bỏ xuống một câu nói: "Ta đi hỏi mẹ ta một chút, ta xem có biện pháp khác có thể vào Phượng tộc hay không."
Thủy Noãn, nàng làm sao lại quên Nhị Trưởng Lão Thủy Noãn? Bây giờ nàng ấy vẫn còn ở chân núi chứ? Nàng phải xuống núi tìm nàng ấy, nếu nàng ấy có thể từ Phượng tộc ra ngoài, nhất định có thể trở về. Để cho nàng ấy trở về hái hoàn sinh thảo trở lại, sẽ không có vấn đề đi?
"Phu..." Thất Hộ Pháp nhìn nàng chạy thật nhanh, liền đành nuốt lời muốn nói xuống, ngồi xuống yên lặng tiêu hóa chuyện hắn mới vừa nghe được trong miệng Tô Nhược Mộng.
Để ý để ý, tiêu hóa một phen, hắn thật đúng là bị chuỗi chuyện này làm cho kinh sợ rồi.
"Mẹ, mẹ, mẹ." Tô Nhược Mộng chạy vào trong viện mình đang ở, vừa kêu, vừa đẩy cửa phòng Tô thị ra, kinh ngạc nhìn gian phòng trống không. Ngay sau đó đóng cửa lại đi tìm Tô thị ở những nơi khác, bây giờ nàng, tức khắc, lập tức hỏi Tô thị, một khắc cũng không thể đợi.
Chạy mấy nơi, nàng rốt cuộc ở trong viện Hàn Nhứ tìm được Tô thị, bốn người bọn họ đang cho các hộ pháp và một ít giáo đồ phân công nhiệm vụ. Thấy nàng thở không ra hơi chạy vào, đều kỳ quái đánh giá nàng, đồng thanh hỏi: "Mộng nhi, ngươi làm sao à?"
Tô Nhược Mộng ngừng bước, đứng lại mỉm cười mạnh mẽ xua tay, cười nói: "Không có việc gì, không có việc gì! Ta tới tìm mẹ ta, ta trở lại viện không thấy nàng, cho nên liền..." Nói xong, nàng xấu hổ nhìn bọn họ một cái, vừa vặn ngừng lại, mặc cho bọn họ suy đoán.
"Ha ha, cái hài tử này, ngày mai sẽ thành thân, vẫn dính mẹ như thế." Tô thị cười một cái, dắt tay nàng, quở trách.
Đoan Mộc Lệ cùng Hàn Nhứ hâm mộ nhìn hai mẹ con họ, nói: "Tô đại tỷ, nơi này có chúng ta an bài là được rồi, ngươi trở về trước bồi Mộng nhi tâm sự đi."
"Làm sao không biết xấu hổ đây? Chuyện này ta không thể phủi tay được."
Tô Nhược Mộng nhìn các nàng mội hồi nói, không xác định hỏi "Ngày mai thành thân? Ta sao không biết?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.