Edit: Thảo My
Thủ khúc này phối hợp với lời bài hát này thật sự có thể rung động lòng người, nhất là người đã từng yêu.
Một khúc hạ xuống, Tô Nhược Mộng nhìn Lôi Ngạo Thiên, môi đỏ mọng khẽ khẽ mở: "Chàng quên, chắc là không quên ta, chàng ở chỗ này, không muốn không quên. Nếu như có một ngày, chàng thân bất do kỷ quên ta, còn không phải bởi vì không yêu ta. Vậy ta nhất định sẽ làm cho chàng lại yêu ta, lại nhớ ta."
"Nương tử, nếu quả thật có một ngày kia, vô luận ta nói cái gì, làm chuyện gì, xin nàng nhất định phải nắm chặt tay ta, không để cho ta đi xa." Lôi Ngạo Thiên rất muốn nói cho nàng biết, nếu như không kịp thời uống thuốc giải, thời gian vừa đến, hắn sẽ quên nàng.
Nhưng mà, hắn thật sợ nàng làm việc điên rồ, sợ nàng lại kích động đi tìm Đông Lý Phonǵ.
Hắn rất mâu thuẫn, muốn cho nàng biết, lại sợ mỗi đêm ngày nàng lo lắng. Mâu thuẫn đi qua, hắn vẫn lựa chọn không nói cho nàng, bởi vì hắn muốn thấy được khuôn mặt tươi cười của nàng.
Tô Nhược Mộng nhìn hắn, khẽ mỉm cười, chậm rãi nói: "Bài hát này là bài hát hết sức nổi tiếng trong phim truyền hình ở nơi đó của ta, nơi ta lớn lên không phải Thanh Thủy Thôn." Nàng nói xong, nhìn thoáng qua vẻ mặt bình tĩnh của Lôi Ngạo Thiên, rồi nói tiếp: "Ta tên thật là Tô Nhược Mộng, năm nay ta đã 28 tuổi, ta cũng không phải Tô Nhược Mộng Thanh Thủy Thôn. Chúng ta chỉ là trùng tên trùng họ mà thôi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-phu-nhan-bao-ngai-di-lam-ruong/1565246/chuong-66-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.