Chương trước
Chương sau
"Giáo chủ, phu nhân, tối qua hai người đi đâu thế? Thiếu chút nữa chúng ta đã đánh ngược lên Yêu Nguyệt môn rồi." Đại hộ pháp khẽ tung người, đứng trước mặt bọn họ, ân cần hỏi han.
Tối qua, sau khi bọn họ đến nơi đã lật tìm hết tất cả khách điếm dưới chân núi, nhưng vẫn không tìm được bóng dáng của Giáo chủ và phu nhân, bọn họ đành phải canh giữ ở con đường duy nhất đi xuống núi, chờ hai người họ xuất hiện.
Chúng hộ pháp đứng từ xa nhìn Lôi Ngạo Thiên mặt mày rạng rỡ ôm Tô Nhược Mộng chầm chậm đi tới, vội vàng vây lại, nhiệt tình hỏi han.
Nhị hộ pháp: "Phu nhân, người không sao chứ?"
Lục hộ pháp liếc Nhị hộ pháp một cái, nói: "Phu nhân mặt mày tươi tỉnh, nào giống với bộ dạng có chuyện, thật là ngu ngốc."
Tứ hộ pháp khẽ vuốt cằm, đồng ý: "Giáo chủ cũng thế, tối qua nhất định bọn họ đã...."
"Ồ.." Chúng hộ pháp đều lần lượt nhìn về phía hai người Tô Nhược Mộng, không hẹn mà cùng "ồ" một tiếng đầy mập mờ.
Mặt Tô Nhược Mộng lập tức đỏ lên, vội vàng đổi chủ đề, nhìn Đại, Ngũ, Thất hộ pháp hỏi: "Đại, Ngũ, Thất, các ngươi cũng tới nữa hả? Sao tối qua không thấy các ngươi?"
"Thưa phu nhân, tối qua chúng ta phụng mệnh Giáo chủ tìm kiếm phu nhân trong Yêu Nguyệt môn." Ngũ hộ pháp tiến lên, nhẹ giọng giải thích.
"À." Tô Nhược Mộng mỉm cười gật đầu, nhìn lướt qua bọn họ sang hai người Đoan Mộc Lệ và Lạc Băng Vũ đang vội vàng đi tới: "Tiền bối, Băng Vũ, hai người không sao chứ?"
"Không sao." Đoan Mộc Lệ nhìn nàng, cười dịu dàng, mắt lại bất giác nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên.
Chắc hắn vẫn chưa biết thân thế của mình đâu nhỉ? Lôi Cận chưa nói cho hắn biết, chắc vì sợ hắn thấy áp lực. Nhưng mình lại bất cẩn mà lỡ miệng, tỷ tỷ, là ta phụ sự phó thác của tỷ.
Mười tám năm nay, ta chưa từng làm đúng trách nhiệm của một người dì, giờ gặp lại hắn, ta nên rời đi, hay nên ở lại bù đắp cho hắn?
Hiếm khi Lạc Băng Vũ yên lặng đứng một bên, có lẽ là do áp lực vô hình của Giáo chủ và chúng hộ pháp, nên nàng không tìm đề tài để ba hoa nữa.
Tô Nhược Mộng nhìn theo ánh mắt của Đoan Mộc Lệ, nở một nụ cười ấm áp với Lôi Ngạo Thiên, lại dời mắt nhìn nàng, hỏi: "Tiền bối, hay người theo chúng ta trở về Tử Long lĩnh đi? Đoán chừng Yêu Nguyệt môn sẽ không chịu để yên, trên giang hồ cũng không biết sẽ truyền đi bao nhiêu tin tức. Giờ người đã mất hết võ công, nếu đi cùng với chúng ta, có thể giúp đỡ lẫn nhau, thế sẽ thuận tiện hơn."
Quan hệ giữa Đoan Mộc Lệ và Lôi Ngạo Thiên có chút kỳ quái, lẽ ra sau khi Đoan Mộc Lệ nói mình là dì của hắn, hắn nên đổi giọng gọi là dì mới đúng. Nhưng hắn vẫn gọi nàng là tiền bối, mà vẻ mặt của chúng hộ pháp và Lôi Ngạo Thiên tối qua cũng có vẻ không đúng lắm.
Những điều này khiến nàng không thể không nghi ngờ thân thế của Lôi Ngạo Thiên, có lẽ, hắn không đơn giản chỉ là giáo chủ Ma giáo thôi đâu.
"Ta..." Đoan Mộc Lệ đưa mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, sắc mặt buồn rầu, lắc đầu nói: "Không cần đâu, để ta tự đi một mình thì hơn."
Sắc mặt của hắn nhàn nhạt, nàng không nhìn ra được ý của hắn, cũng không nhìn ra được hắn có muốn cùng nàng đồng hành hay không.
"Đi cùng đi." Lôi Ngạo Thiên hờ hững bỏ lại ba chữ, xoay người móc khối ngọc bội từ bên hông vứt cho Đại hộ pháp, nói: "Đem bán khối ngọc bội này, mua hai chiếc xe ngựa, chúng ta lên đường trở về Tử Long lĩnh."
"Vâng! Thuộc hạ đi ngay." Đại hộ pháp nhận lấy ngọc bội, nháy mắt ra hiệu cho Nhị, Ngũ hộ pháp, ba người ăn ý cùng nhau rời khỏi.
Tô Nhược Mộng kinh ngạc nhìn Lôi Ngạo Thiên, hỏi: "Khối ngọc bội đó?"
"Vé vào cửa." Lôi Ngạo Thiên đi thẳng tới tảng đá lớn ngồi xuống, ung dung nhìn nàng, cười nói.
"Hắc hắc."
Nam nhân này, lại có thể thần không biết quỷ không hay trộm đi ngọc bội của Đông Phong Lý, cái tên khổng tước xòe đuôi Đông Phong Lý đó nhất định là giận đến giơ chân. Không chỉ bị người ta hạ độc, còn bị người ta trộm mất ngọc bội tượng trưng cho thân phận, haha, nàng chỉ nghĩ thôi đã thấy buồn cười rồi.
Tối qua, Lôi Ngạo Thiên đã nói cho nàng biết thân phận của Đông Phong Lý, nàng rất kinh ngạc bởi hắn đã biết thân phận của đối phương, còn dám xuống tay với hắn. Nhưng hắn lại nói: "Người dám bất kính với nương tử của hắn, dù có là lão Hoàng đế hắn cũng không thèm đặt vào mắt."
"Tiền bối, đi, chúng ta cùng qua kia ngồi chờ."Tô Nhược Mộngđưa tay thân mật kéo tay Đoan Mộc Lệ, dắt nàng đi về phía Lôi Ngạo Thiên.
Nếu bọn họ là người thân, thì nên tranh thủ bồi dưỡng tình cảm với nhau.
Tô Nhược Mộng ngồi bên cạnh Lôi Ngạo Thiên, nhìn Lạc Băng Vũ đang đứng cạnh chúng hộ pháp lóng ngóng không biết làm gì, cười vẫy tay với nàng, nói: "Băng Vũ, ngươi cũng lại đây ngồi đi." Nói xong, nàng nghiêng đầu nhìn sang nam nhân bên cạnh: "Có thể để Băng Vũ cùng ta lên Tử Long lĩnh không?"
"Không phải người ma giáo thì không được vào Tử Long lĩnh."
"Hả?" Lạc Băng Vũ vừa đi tới, nghe vậy thì vội vàng đến trước mặt Lôi Ngạo Thiên, quỳ một chân xuống, nói: "Thỉnh giáo chủ thu nhận Băng Vũ, Băng Vũ nguyện ý gia nhập Ma giáo."
Tô Nhược Mộng nhìn Lạc Băng Vũ, lại nhìn sang Lôi Ngạo Thiên: "Hộ pháp của ngươi đều là nam, thêm một nữ nhân cũng không tệ. Ta nhớ có câu nói, nam nữ phối hợp làm việc không biết mệt."
"Với công phu mèo ba chân của nàng, không thể làm hộ pháp." Lôi Ngạo Thiên quả quyết cự tuyệt.
"Thì để cho bọn họ dạy nàng, chẳng lẽ sau này chàng định để cho mấy nam hộ pháp đó ngày ngày đi theo ta?" Tô Nhược Mộng nhìn chúng hộ pháp, chép miệng.
Lạc Băng Vũ nín thở chờ đợi câu trả lời của Lôi Ngạo Thiên.
Mấy hộ pháp cũng nín thở nhìn giáo chủ của bọn họ, thành thật mà nói, quả thật bọn họ không muốn nhận người Cửu muội này chút nào. Võ công của nàng ngay cả mèo ba chân cũng không bằng, mà bọn họ trước giờ cũng chưa từng dạy võ công cho nữ nhân.
Nhưng mà, lời của phu nhân cũng có lý, nên để một nữ nhân đi theo bảo vệ phu nhân, trải qua chuyện của Yêu Nguyệt môn, chỉ sợ người trên giang hồ sẽ nhanh chóng biết được thân phận của phu nhân. Đến lúc đó, chắc chắn bọn họ sẽ tìm phu nhân để hạ thủ.
Lôi Ngạo Thiên trầm ngâm một hồi, gật đầu nói: "Được! Ta sẽ cho nàng ta một cơ hội, nếu nàng ta học không tốt, không có năng lực bảo vệ nàng, vậy sẽ sẽ ném nàng ta ra khỏi cổng lớn Ma giáo. Ma giáo chúng ta còn chưa đến mức kẻ nào cũng nhận."
Nếu Mộng Nhi thích nàng, vậy cứ để nàng bên cạnh, hai người làm bạn với nhau cũng tốt.
Chỉ có điều, nàng nhất định phải có năng lực bảo vệ Mộng Nhi.
"Tạ ơn Giáo chủ, Băng Vũ nhất định sẽ học thật tốt, học thật chăm chỉ, tuyệt đối sẽ không phụ sự kỳ vọng của Giáo chủ." Lạc Băng Vũ vui mừng nói lời tạ ơn, hưng phấn đứng lên, nghiêm chỉnh đứng sát bên người Tô Nhược Mộng, biến thành dáng vẻ của một cận vệ.
Tô Nhược Mộng nắm tay Lôi Ngạo Thiên, khẽ viết một chữ xuống lòng bàn tay hắn. Nhìn ánh mắt tò mò nghiên cứu của hắn, cười nhẹ một tiếng, khẽ gật đầu.
Lôi Ngạo Thiên cưng chiều đưa tay nhéo chóp mũi nàng, quay đầu về phía Tứ hộ pháp, nói: "Lão Tứ, sau này ngươi phụ trách dạy võ công cho nàng, nàng đứng hàng thứ chín, các ngươi cứ gọi là Cửu muội đi."
"GIáo chủ, có thể đổi người khác được không?" Tứ hộ pháp buồn bã nhìn Lôi Ngạo Thiên, hi vọng hắn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.