"Ngươi thả ta xuống. Ta muốn tự mình đi bộ không được sao?" Tô Nhược Mộng khẽ đẩy lồng ngực Lôi Ngạo Thiên, ngước mắt nhìn hắn, hờn dỗi.
Lôi Ngạo Thiên đưa mắt nhìn nàng một cái, nhàn nhạt cười nói: "Nàng chắc chứ?"
"Chắc chắn, vô cùng chắc chắn." Tô Nhược Mộng gật đầu thật mạnh, hai tròng mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào hắn, nói với vẻ chua xót: "Ta không muốn để người khác biết quan hệ của chúng ta đâu, mắc công lại khiến cho biết bao nữ nhân ghen tức, khuấy động cuộc sống yên bình của ta."
Cũng không biết sao Ninh Ngạo Tuyết lại biết được sự tồn tại của nàng? Sao lại tìm được thôn Thanh Thủy nữa?
Cõi đời này có bao nhiêu Ninh Ngạo Tuyết, nàng thật sự không biết, nhưng mà, xét tới bộ dáng người gặp người oán này của hắn thì đoán chừng nữ nhân giống Ninh Ngạo Tuyết quả thật không phải ít.
Nghe vậy, Lôi Ngạo Thiên vui vẻ nhìn nàng, trong mắt phát sáng lấp lánh: "Nàng ghen sao?"
"Nào có chứ?" Tô Nhược Mộng nhìn bộ dạng đắc ý của hắn, lập tức dời tầm mắt, giả bộ nhìn chung quanh nói: "Sao được chứ? Ta đã từng nhìn thấy cách ngươi đối xử với nữ nhân yêu ngươi sâu đậm, bộ ta giống đứa ngốc lắm hay sao?"
Mặc dù nàng đã quyết định nơi nào có hắn thì nơi đó sẽ có nàng, nhưng mà, chẳng biết tại sao khi nghĩ tới tương lai còn có không biết bao nhiêu Ninh Ngạo Tuyết xuất hiện, lòng nàng lại thấy khó chịu.
Không phải không yên lòng về hắn, mà do biết rõ sức quyến rũ của hắn.
"Nàng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-phu-nhan-bao-ngai-di-lam-ruong/1565172/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.