Chương trước
Chương sau
Chúng hộ pháp kinh ngạc nhìn Lạc Băng Vũ một lượt từ trên xuống dưới, sau đó lắc đầu một cái.
Tứ hộ pháp xếch mi nhìn về phía Tô Nhược Mộng, lại liếc mắt nhìn Lạc Băng Vũ lần nữa, nói: "Dáng vẻ yếu đuối thế này, người trên giang hồ mà biết sẽ cười Ma giáo chúng ta không còn người."
Aizz, thật không biết ánh mắt của phu nhân thế nào nữa, người trước mắt này nhìn cứ như tiểu nha đầu chưa dứt sữa, sao có thể làm hộ pháp Ma giáo được chứ?
"Này, ngươi xem thường người khác." Nghe vậy, Lạc Băng Vũ vừa bị tổn thương lòng tự ái nghiêm trọng không màng đến nỗi sợ trong lòng, đưa tay chỉ thẳng vào Tứ hộ pháp, không phục nói.
"Ta không có, là tại ngươi chưa đủ lớn." Tứ hộ pháp trưng ra vẻ mặt vô tội lắc đầu, nói sự thật.
Lạc Băng Vũ là một nữ tử có dáng dấp tương đối nhỏ, lại có khuôn mặt giống con nít, nên luôn bị người khác ngộ nhận là tiểu nha đầu. Bình thường nàng ghét nhất người khác gọi nàng là tiểu nha đầu, giờ Tứ hộ pháp lại nói nàng còn chưa lớn, đây chính là chạm tới điểm đau của nàng.
"Ta chưa lớn chỗ nào chứ?"
Tứ hộ pháp nhíu mi, khẽ liếc nàng một cái: "Thì đúng là chưa lớn mà."
"Hừ." Lạc Băng Vũ hừ lạnh một tiếng, hai tay chống nạnh ưỡn ngực, ngửa cằm, nhìn chằm chằm tứ hộ pháp, nói: "Ta đã lớn từ lâu rồi."
"Ha ha ha...." Tô Nhược Mộng nhìn Lạc Băng Vũ đang giận đến bốc khói, lại nhìn sang vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người của Tử hộ pháp, không nhịn được bật cười.
Tô Nhược Mộng cười, tầm mắt dừng trước ngực Lạc Băng Vũ, nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của nàng, không nhịn được lắc đầu một cái. Nàng thật là một nhân tài, bị người ta chọc tức thì hành động to gan lớn mật cỡ nào cũng làm ra được. Có điều là, chỗ đó của nàng cũng đáng tự hào thật, quả thật không giống với tiểu nha đầu chưa đủ lớn.
"Ách?" Tứ hộ pháp liếc mắt nhìn trước ngực nàng một cái, nhất thời đỏ mặt tía tai, vội dời tầm mắt.
Sai rồi sai rồi, nữ nhân này tuyệt đối không nhỏ.
Lục hộ pháp tiến lên, vỗ vai Tứ hộ pháp, khuyên nhủ: "Lão Tứ, nam nhân tốt không đấu với nữ nhân."
Nhị hộ pháp cười nói: "Lão tứ, phải tin tưởng ánh mắt của phu nhân."
Lạc Băng Vũ hậu tri hậu giác phát hiện nụ cười khó kiềm chế nổi của Tô Nhược Mộng, lại nhìn sang Tứ hộ pháp đang đỏ mặt và ý cười nơi khóe miệng của mấy hộ pháp kia, cúi đầu nhìn lại tư thế của mình, lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng chui xuống sau lưng Tô Nhược Mộng.
Mất mặt quá đi, nàng lại không cẩn thận làm mình mất mặt nữa rồi.
Cái tên hộ pháp đáng ghét đó, nàng kết thù với hắn rồi. Hừ, sau này sẽ từ từ tính sổ với hắn.
Tô Nhược Mộng dắt tay nàng, khẽ vỗ an ủi: "Băng Vũ, ngươi đừng so đo với bọn họ nữa, bọn họ còn chưa uống thuốc, mắt nhìn cũng không tốt lắm."
"A? Bọn họ có bệnh sao?" Lạc Băng Vũ nghi ngờ quét nhìn họ một cái, hỏi.
Thực không ngờ hộ pháp Ma giáo lại là những kẻ bệnh hoạn, trông dáng dấp người nào người nấy đều rất tốt, đáng tiếc.
Tô Nhược Mộng không màng đến dáng vẻ ngổn ngang trong gió đêm của chúng hộ pháp, nhìn Lạc Băng Vũ khẽ cười nói: "Không sao, chỉ cần họ không bỏ thuốc là được."
Chúng hộ pháp giơ tay vuốt ngực, cõi lòng mỏng manh lần lượt bể nát, ánh mắt buồn bã nhìn Tô Nhược Mộng.
"Thật đáng thương." Lạc Băng Vũ nhìn bọn họ giơ tay ôm ngực, vô cùng thương cảm, quên luôn chuyện vừa nãy mình mới bị xem thường.
Bát hộ pháp nhìn khắp bốn phía, bước mấy bước tới trước mặt Tô Nhược Mộng, ân cần hỏi han: "Phu nhân, sao không thấy Giáo chủ? Không phải Giáo chủ đã lên tìm người trước rồi hay sao?"
"Đúng rồi, Giáo chủ đâu?" Nghe vậy, chúng hộ pháp ăn ý nhìn ngó bốn phía một chút, lúc này mới nhớ tới chuyện từ lúc bọn họ lên đây tới giờ vẫn chưa nhìn thấy Giáo chủ.
Nhị hộ pháp: "Không phải là bị Ninh Ngạo Tuyết quấn lấy rồi chứ?"
Tứ hộ pháp: "Sao được chứ? Giáo chủ không để cho nữ nhân chạm tới hắn đâu."
"Có lẽ, nàng ta lại hạ dược Giáo chủ rồi?" Lục hộ pháp lo lắng hỏi.
"Hạ dược cũng không sao, Giáo chủ sẽ đến tìm phu nhân." Nhị hộ pháp trưng cái vẻ "ngươi yên tâm đi", an ủi Lục hộ pháp.
Dứt lời, ánh mắt của Nhị, Tứ, Lục, Bát hộ pháp đều lần lượt nhìn sang Tô Nhược Mộng.
Mặt Tô Nhược Mộng lập tức đỏ lên, lườm bọn họ một cái, đưa tay chỉ vào sơn động, nói: "Hắn đang ở trong đó cứu người."
Chúng hộ pháp nhìn theo hướng chỉ tay của nàng, lần lượt lên tiếng: "Giáo chủ."
"Tiền bối, ngươi ra được rồi." Tô Nhược Mộng và Lạc Băng Vũ vui vẻ chạy tới, nhìn nữ tử trung niên bên cạnh Lôi Ngạo Thiên, hưng phấn nói.
Không ngờ Lôi Ngạo Thiên lại lợi hại đến vậy, thậm chỉ ngay cả huyền thiết ngàn năm cũng có thể chặt đứt. Nghĩ một lát, Tô Nhược Mộng ngước mắt nhìn về phía hắn, thấy hắn cũng đang nhìn mình, vẻ mặt giống nhau, nàng hỏi: "Tiền bối, sao người lại biết hắn."
Chúng hộ pháp khóa chặt mắt trên người nữ tử trung niên, kinh ngạc phát hiện ngũ quan của Giáo chủ và nàng ta rất giống nhau, từng người đều nín thở chờ đợi nữ tử trung niên trả lời.
Chuyện này là sao chứ? Sao ở Yêu Nguyệt môn lại có một nữ tử như thế? Mà Giáo chủ lại còn ra tay cứu nàng?
Trong lòng thấy hơi khẩn trương, Lôi Ngạo Thiên nắm lấy tay Tô Nhược Mộng, yên lặng chờ đợi đáp án mà hắn cũng muốn biết.
Nữ tử trung niên nhìn bọn họ, khẽ mỉm cười, tầm mắt dừng lại trên mặt Lôi Ngạo Thiên, ôn nhu nói: "Ta tên là Đoan Mộc Lệ, là dì của Lôi Ngạo Thiên, không ngờ năm đó từ biệt lại là mười tám năm. Dáng dấp của Lôi Ngạo Thiên giống với mẹ ngươi như đúc, cho nên, ta chỉ nhìn một cái là nhận ra ngay."
Dáng dấp của giáo chủ và lão phu nhân giống nhau như đúc?
Nghe vậy, chúng hộ pháp mở to hai mắt liếc nhìn Lôi Ngạo Thiên, nhưng không nhìn ra được hắn và lão phu nhân có điểm nào tương tự. Thay vì nói giáo chủ và lão phu nhân giống nhau, còn không bằng nói hắn giống với nữ tử trung niên này.
Ách.. không thể nào?
Chúng hộ pháp ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều thấy được vẻ được vẻ kinh ngạc trong mắt nhau.
Lôi Ngạo Thiên đứng cứng ngắc như bị sét đánh trúng, trong đầu luôn vọng đi vọng lại câu nói "dáng dấp của ngươi và mẹ ngươi giống nhau như đúc". Làm sao mà giống nhau như đúc được? Hắn không cần nghĩ cũng biết mình và mẹ không có một điểm nào giống nhau.
Nàng nói nàng tên Đoan Mộc Lệ, nhưng mà, rõ ràng mẹ mình tên Hàn Nhứ mà.
"Ngươi sao thế?" Tô Nhược Mộng cảm nhận được sự khác thường của hắn, ngước mắt nhìn hắn, quan tâm hỏi.
"Ta? Không sao." Lôi Ngạo Thiên nắm chặt tay nàng, nhìn Đoan Mộc Lệ, nói: "Tiền bối, chúng ta nên mau chóng rời khỏi nơi này trước đã."
Đoan Mộc Lệ sửng sốt một chút, nghĩ lại, cũng tự hiểu, gật đầu một cái nói: "Đi thôi, chúng ta đi tìm túi hương của Ninh Ngạo Tuyết trước, an toàn ra khỏi Yêu Nguyệt môn đã rồi hãy nói."
"Không cần." Lôi Ngạo Thiên bỏ lại một câu, sau đó ôm Tô Nhược Mộng bay xuống chân núi.
"Chúng hộ pháp đưa tiền bối và bằng hữu của phu nhân cũng nhau xuống núi, ta chờ các ngươi ở khách sạn." Xa xa truyền tới tiếng nói của Lôi Ngạo Thiên.
"Vâng!"
"Nhưng mà, trên đường xuống núi có sói!" Lạc Băng Vũ nhớ tới mấy con sói ăn thịt người kia, không nhịn được khẽ run rẩy, ngước mắt nhìn mấy hộ pháp, thấp giọng nói.
Đoan Mộc Lệ cũng đứng bất động, vừa nãy nàng kêu đi lấy túi hương của Ninh Ngạo Tuyết, cũng chính là có ý này.
Tứ hộ pháp cười, nói: "Đã không còn nữa rồi."
Nhị hộ pháp nhìn dáng vẻ ngỡ ngàng của các nàng, đắc ý nói: "Chúng ta cho tụi nó ăn ít thứ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.