Editor: Hồ ly tinh
Hữu hộ pháp gõ cửa phòng: “Giáo chủ, có khách quý đến.”
Vị khách quý kia lai lịch không nhỏ, chưa thấy người nhưng mới lễ vật ra mắt thôi đã mênh mông cuồn cuộn đến mấy chục người khiêng, lụa hồng buộc quanh rương, làm như sợ người khác không hiểu ý đồ của người tới vậy.
Trong phòng không có âm thanh. Hữu hộ pháp đẩy nhẹ cửa tạo ra một cái khe xem: “Giáo chủ?”
Vẫn không có người đáp. Hắn không thể làm gì khác hơn là trực tiếp đẩy cửa vào: “Giáo chủ?”
Trong gian phòng to lớn yên tĩnh trống không, làm gì có bóng dáng Giáo chủ. Hữu hộ pháp nghi hoặc, giáo chủ rõ ràng vừa mới ở trong phòng, cũng không thấy người xuất môn, chẳng lẽ y đi nơi khác rồi?
Đột nhiên có người vỗ vai hắn một cái.
Hữu hộ pháp giật mình, thấy người đến là ai, mắng: “Ngươi bước đi không phát ra tiếng à?!”
Người kế nhiệm Tả hộ pháp là một người cao to rắn chắc, bốn chữ trung thành tin cậy đều viết rõ trên mặt. Thấy Hữu hộ pháp buồn bực, hắn khéo léo gọi một tiếng: “Đại ca.” rồi nói tiếp “Trưởng lão đang tìm giáo chủ.”
Hữu hộ pháp bất đắc dĩ: “Giáo chủ trốn rồi.”
Giang Tuyết vốn đã trầm mặc ít nói, giờ lại thường xuyên trốn đi, không cho bất kì ai tới gần. Bình thường lại càng yên lặng, cũng không tiếp xúc với ai, đem mình giấu trong kén dày đặc kín mít. Nhưng nếu là việc Giáo chủ nên làm, y vẫn không mặc kệ. Y thẫn thờ hoàn thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-ma-giao-co-lum-dong-tien/2327912/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.