Phía sau núi rất im ắng, ngoại trừ dân ở thôn quanh đó thỉnh thoảng vào săn thú, thì hầu như không có người. 
Cây cối ở đây đều đã hơn trăm năm, cành lá sum xuê, che lấp mặt trời, yên lặng đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng chim hót thánh thót. 
Đúng lúc này, một âm thanh sắc nhọn đột nhiên vang lên giữa không trung, không to không nhỏ, nhưng đủ để người xung quanh nghe thấy. Văn Nhân Hằng ngẩng đầu nghe hướng, nói: “Đi xem sao.” 
Kẻ áo đen lo lắng hỏi: “Giáo chủ không sao chứ?” 
Văn Nhân Hằng nói: “Nếu đây là y làm ra, thì không đâu.” 
Kẻ áo đen không hiểu lắm. 
Bây giờ người của quân trắng đang ẩn núp trong rừng, tiếng vừa vang lên, chẳng phải những kẻ đó sẽ xông đến sao? 
Văn Nhân Hằng không giải thích, đi được một lúc, như nhớ ra chuyện gì đó liếc nhìn hắn, hỏi: “Lúc trước trên vách núi các ngươi lừa bọn chúng thế nào?” 
Trong đầu kẻ áo đen hiện lên ánh mắt đồng bạn nhìn mình lúc nãy, quyết định thà chết chứ không nói, đáp: “Cái đó… thì, thì lừa vậy thôi.” 
Văn Nhân Hằng: “Hử?” 
“…” Kẻ áo đen im lặng quay đầu, không nhìn phu nhân. 
Văn Nhân Hằng nhìn nhìn hắn, cũng không lãng phí thời gian nữa, nói với những người đi theo nhớ cẩn thận, rồi thận trọng đi đến. 
Văn Nhân Hằng đoán không sai. 
Âm thanh kia đúng là Diệp Hữu làm ra. 
Sau khi khống chế được Tà dược vương, y nhân lúc đám người của quân trắng bất ngờ nhanh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-lac-duong-ky/2875108/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.