Chuyện lớn trước mặt, ám vệ chỉ lơi lỏng một lát rồi nghiêm túc trở lại. Khóe miệng dưới khăn che mặt của kẻ áo đen cũng chỉ hơi nhếch lên, sau khi chỉnh xong cảm xúc liền mở miệng nói: “Các ngươi thấy người rồi đấy, giải dược ta cần đâu?”
Ám vệ không đáp, chỉ nhìn giáo chủ, lo lắng hỏi: “Thiếu gia, ngài không sao chứ?”
“… Không sao.” Giọng Diệp Hữu rất yếu, cố gắng thoát khỏi tay kẻ áo đen.
Kẻ áo đen cười lạnh, giữ chặt y, ngón cái vẫn dừng trên mặt y. Diệp Hữu nhíu mày, khẽ nghiêng đầu, dường như không muốn chịu nhục.
Mỹ nhân, chỉ một cái nhíu mày cũng khiến người thương tiếc, không ít người nhìn mà đau lòng.
Vốn Tà dược vương chẳng thích thú gì Diệp công tử, nhưng lúc này cũng hiểu vì sao Tòng Vân lại muốn có được người này, bởi vì thực sự quá đẹp, đẹp đến nỗi gã cũng có chút rung động.
Gã liếc nhìn Tòng Vân, liền thấy sắc mặt người này lạnh lẽo đến đáng sợ, thấy vô cùng bất ngờ.
Chỉ mới gặp có một ngày, thì có tình cảm gì chứ?
Lúc trước gã cũng nghĩ như vậy, khi biết Tòng Vân không chút do dự nuốt phệ tâm, gã càng tin chắc suy nghĩ này, nhưng đến giờ, gã mới nhận ra dường như không phải là vậy, ít nhất khi Tòng Vân nhìn thấy Diệp công tử như vậy thì không vui, là rất không vui.
Nhưng vì sao chứ?
Diệp công tử bị bắt đi mấy ngày, tuy kẻ bắt cóc nói vì ‘thuốc’ trong cơ thể Diệp công tử nên tạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-lac-duong-ky/2875106/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.