Không lâu sau, giáo chủ liền bắt được cơ hội tốt để kết bạn với thiếu lâu chủ.
Thiếu lâu chủ chuẩn bị đi tham gia đại hội võ lâm quần hùng ở Quần Hùng trấn hơi xa.
Lâu chủ vì để cho y rèn luyện một phen, liền để y lên đường một mình, còn nói với thiếu lâu chủ: Nếu như con chết ở nửa đường vậy ta coi như không có đứa con này, vừa hay có thể tái giá cưới vợ sau đó sinh con.
Thiếu lâu chủ không có cái gọi là cười, *vân đạm phong khinh từ trong ngực cha hắn lấy ra mấy tấm ngân phiếu, lên đường.
*vân đạm phong khinh – chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.
Nói tới nói lui, rốt cuộc là tại sao giáo chủ lại muốn kết bạn với thiếu lâu chủ? Bởi vì giáo chủ muốn thôi, hai người hiện tại cũng đã đến tuổi thích hợp có thể nói chuyện cưới gả, như vậy thì tìm hiểu trước là vừa rồi.
Không nên hỏi lô – gích ở đâu, ý nghĩ của giáo chủ chưa bao giờ cần có lô – gích.
Vì vậy giáo chủ nghĩ ngợi một chút, nghĩ ra ý kiến hay, để thiếu lâu chủ anh hùng cứu mỹ nhân.
Thị nữ có tâm cho hắn quá trình gài bẫy: Mỗ thiếu lâu chủ ngủ qua đêm trong một cái miếu xung quanh lọt gió rách nát, giáo chủ mặc y phục không chỉnh tề vọt vào đồng thời giả bộ không cẩn thận lao tới trong ngực của y, thê thê thảm thảm kêu một câu: Anh hùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-han-la-my-nhan/2403593/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.