Chương trước
Chương sau
Tuy rằng gặp một ít thất bại nho nhỏ ngoài ý muốn, giáo chủ ra vẻ tiểu bạch thỏ vẫn thành công lấy được sự tin tưởng của thiếu lâu chủ, gần đây thường cùng thiếu lâu chủ xưng huynh gọi đệ.

Giáo chủ làm bộ lơ đãng hỏi: Trịnh huynh dự định đi đâu?

Thiếu lâu chủ trả lời nói là: Quần Hùng trấn.

Giáo chủ nói: Woa, thật là trùng hợp, vừa khéo ta cũng muốn đến đó tìm biểu thúc. Ta thấy Trịnh huynh cũng là một thân một mình, không bằng chúng ta kết bạn mà đi thế nào? Có thể chiếu cố lẫn nhau.

Thiếu lâu chủ nói: Được, Tần huynh theo ta cũng an toàn hơn.

Giáo chủ nhất thời yên tâm, nói: Vậy Trịnh huynh, tối nay chúng ta ăn sủi cảo được không? Đã lâu không được ăn, muốn ăn quá. Trịnh huynh thích ăn nhân gì?

Thiếu lâu chủ buồn cười nói: Tần huynh, bữa trưa này huynh còn ăn chưa xong đâu, mà đã bắt đầu nghĩ đến buổi tối rồi à?

Giáo chủ nuốt miếng thịt kho tàu trong miệng xuống, làm bộ đáng thương nói: Chẳng phải là do tối qua ta quá sợ hãi ư, hôm nay cần bồi bổ.

Kết quả một lần bồi bổ này bồi bổ đến mấy ngày, giáo chủ than thở nói: Ai, lần này thật sự quá đỗi sợ hãi, có thể phải bổ như thế cả đời.

Giáo chủ, xin đừng vì thuộc tính tham ăn của anh mà kiếm cớ được không? Anh không biết rằng thuộc tính này có thể tăng được điểm sao?

Nói tóm lại, giáo chủ cứ như vậy ăn ăn uống uống mấy ngày liền, không có việc gì là ngắm người yêu, hoàn toàn không có cảm giác nguy hiểm về ngày sau. Tác giả cũng nhìn không nổi nữa, vội vàng đưa tiểu sư đệ suýt nữa lạc đường tới Quần Hùng trấn đến bên người thiếu lâu chủ.

Kỳ thực, thiếu lâu chủ vừa mới xuất phát, tiểu sư đệ đã lén lén lút lút theo. Chỉ có điều ngày nào đó cậu quá ham ngủ, tỉnh lại là đã mất hành tung của thiếu lâu chủ, đành phải cực khổ vừa hỏi người khác vừa gấp rút lên đường. Hơn nữa cậu vẫn ham ngủ, cho nên qua lâu như vậy mới đuổi kịp thiếu lâu chủ.

***

Thiếu lâu chủ vừa nhìn thấy tiểu sư đệ đương nhiên rất tức giận, nói: Ai cho đệ tới, nếu ta sơ ý một chút không trông nom cho đệ được thì sao? Sau đó lại nhìn thoáng qua mái tóc loạn cào cào và quần áo đầy bụi bẩn trên người tiểu sư đệ, nhất thời mềm lòng, nói: Quên đi, nếu đã theo ta tới thì cũng không nói nữa. Mau đi tắm rửa thay quần áo khác đi, sư huynh dẫn đệ đi ăn cơm.

Đứng ở một bên chờ xem náo nhiệt, giáo chủ suýt chút nữa là tức điên rồi. Thiếu lâu chủ, huynh không thể cứng rắn một chút à?

Nói chung giáo chủ rất không vui, cảm thấy tiểu sư đệ quấy rầy thế giới hai người của mình và thiếu lâu chủ. Cho nên trong lúc ăn cơm liền tìm cái cơ hội len lén hơi ngước cổ, coi như âm thầm phát tiết sự bất mãn của mình.

Chờ cơm nước xong, tiểu sư đệ đột nhiên nói: Đệ muốn đi tiểu. Tần ca ca, huynh có muốn đi cùng với đệ không?

Giáo chủ, …

Giáo chủ nghĩ thầm: Có phải đầu nhà mi bị hỏng rồi không?

Tiểu sư đệ nói: Đi! Vậy chúng ta đi. sau đó liền tự mình túm giáo chủ, đi về phía nhà xí.

Giáo chủ bị hắn túm lông, hỏi: Ngươi làm gì thế?

Tiểu sư đệ nói: Ngươi có phải là anh trai mang mặt nạ kì cục hừ ta đó không?

Giáo chủ quá sợ hãi đến độ biến sắc hỏi: Sao ngươi nhận ra?

Tiểu sư đệ cực kỳ tự hào nói: Ta nhớ đường cong lúc ngươi ngẩng đầu hừ ta.

Giáo chủ chết tiệt trong lòng một tiếng. Cũng có thể là mẹ hắn mà?

Tiểu sư đệ lại hỏi: Ngươi theo sư huynh của ta làm gì?

Giáo chủ vội vã ôm bờ vai của cậu, nịnh nọt gọi vài tiếng đệ đệ, nói: Chỉ muốn kết bạn với các ngươi thôi. Trước kia là quá ngại, đó không phải là hừ mà là chào hỏi bằng hữu đấy.

Tiểu sư đệ nói: Ngươi gạt chó à?

Giáo chủ, …

Tiểu sư đệ vỗ vỗ bờ vai của hắn, còn nói: Thấy dung mạo ngươi đẹp như vậy, lại là lần đầu, cũng không giống người xấu. Thế này đi, ngươi hôn ta một cái, ta sẽ không nói cho sư huynh của ta.

Nói xong tiểu sư đệ liền nhón chân lên, nhắm mắt lại chu môi về phía giáo chủ.

Giáo chủ nghĩ thầm, Ôi mẹ ơi, đúng là thằng nhóc thiếu lâu chủ mang theo đó ư? Đây rõ ràng là một tên tiểu sắc lang mất nết mà. Nhìn vẻ mặt đó, mình nên đấm bằng tay trái hay là tay phải thì tốt hơn?

Trong lúc lưỡng lự, liền nghe thấy một giọng dễ nghe chậm rãi vang lên từ sau lưng: Đồng Cừ, đệ muốn sáng sớm ngày mai luyện kiếm chung với sư huynh sao?

Tiểu sư đệ vừa nghe thấy giọng này, lập tức ủ rũ, hậm hực nói: Sư huynh, đệ sai rồi, đệ không muốn dậy sớm như vậy đâu, huynh nên để Tần ca ca đi chung với huynh đi. Nói chung, đệ đi trước, các huynh từ từ nói chuyện.

Nói xong đoán chừng là sợ thiếu lâu chủ thật sự phạt cậu, vội vàng ba bước cũng thành hai bước chạy.

Thiếu lâu chủ bất đắc dĩ nói: Thằng nhóc này bị ta chiều hư, Tần huynh chớ trách.

Giáo chủ dối trá trả lời nói: Đâu có? Đồng đệ đệ đáng yêu giống con mèo nhỏ, ta cũng thích đệ ấy giống như Trịnh huynh vậy.

Thiếu lâu chủ phì một tiếng bật cười, nói: Tần huynh cũng rất đáng yêu, như một con mèo lớn hơn một chút, ta cũng rất thích.

Giáo chủ ngẩn tò te, đỏ ửng trong nháy mắt từ cái cổ lan đầy lỗ tai, hai chữ thích giống như ngàn vàng nện ở trên đầu của hắn, khiến cả người hắn ngất ngất ngây ngây lại vui mừng.

Thiếu lâu chủ thấy hắn không nói lời nào, liền cúi đầu nhìn hắn, hỏi: Sao vậy? Lẽ nào Tần huynh không thích ta?

Giáo chủ vội vàng nói: Thích thích, tất nhiên là thích Trịnh huynh rồi. A, đột nhiên ta hơi mệt, Trịnh huynh, ta đi ngủ trước đây.

Sau đó giả bộ bình tĩnh đi cùng tay cùng chân.

Thiếu lâu chủ nhìn bóng lưng thoáng lảo đảo của hắn, ánh mắt xưa nay vẫn luôn nhàn nhạt, một lúc sau mới nâng lên khóe miệng sung sướng nở nụ cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.