Phạm Đoàn Đoàn lại nói với Cẩu Thặng: “Thật ra… thật ra, thật ra phía sau vực có đường để đi lên núi, hằng năm người ta đều sửa chữa giữ gìn rất tốt nên bình thường chúng ta không cẩn thận rơi xuống có thể đi lên bằng đường đó. Cũng nhanh lắm, khoảng chừng nửa canh giờ là có thể đi lên trên rồi.”
Cẩu Thặng nhìn Phạm Đoàn Đoàn chằm chằm nửa ngày, bắt đầu cắn răng nhả từng chữ: “Vì, sao, ngươi, không, nói, cho, bản, giáo, chủ, biết, sớm?”
Hắn bực bội nhíu mày, ánh mắt khẽ chuyển, nhưng có đều cử chỉ đầy phong tình.
Theo lẽ thường, nếu bị người ta chất vấn như vậy, phải giơ tay vô tội nói: Bởi vì ngươi không hỏi ta nha!
Nhưng Phạm Đoàn Đoàn không nói như vậy, nàng là ai chứ? Nàng là nữ hiệp phái Nga Mi, trong lòng tràn đầy chính khí, trước ngực một đường ngay thẳng, nàng kế thừa tinh thần không biết sợ ‘Không phục cứ tới Nga Mi giao chiến’ của Đan Trường Muộn. Vì thế Phạm Đoàn Đoàn trả lời Cẩu Thặng: “Bởi vì ta không muốn nói cho ngươi biết!”
“* * vạn!” Cẩu Thặng lập tức kích động, nói một câu. Chợt phản ứng kịp, dùng tiếng Hán chậm rãi hỏi: “Vì, sao, không, muốn, nói, cho bản, giáo, chủ, biết?”
Giọng nói hắn chậm rãi, giống như từng viên ngọc trai lăn lăn, Phạm Đoàn Đoàn phát hiện hóa ra cũng có người dùng tốc độ nói chuyện chậm chạp để quyến rũ người.
Tâm tình Phạm Đoàn Đoàn tốt hơn một chút, liền nở nụ cười với Cẩu Thặng. Nàng cười, dịu dàng nói với hắn: “Ngươi đi theo ta, nhìn cái đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-dai-nhan-giet-tram-lan-khong-chet/148760/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.