Chương trước
Chương sau
Cơm no rượu say, con chuột chướng mắt cũng đã xử lý xong, mới đến lúc nói chuyện chính.

Học phong cách của Hạ Thiển Ly ra vẻ thâm trầm mà khoang tay đi đến bên cửa sổ, Tần Hoài Phong sâu kín thở dài:

“Ta sắp thành thân.”

Tay Lương Thanh Dương đang muốn nâng chén lên khựng lại, ngạc nhiên nói:

“Từng nghe nói Ma giáo lòng dạ độc ác xuống tay ngoan tuyệt, không ngờ được lại là thật. Xin hỏi là cô nương nhà ai phạm vào loại tội lớn nào, phải chịu loại khổ hình này?”

Tần Hoài Phong cũng không trông cậy vào chuyện có thể nghe được một câu an ủi từ miệng sư đệ luôn bất hòa với mình, nhưng vẫn không khỏi u oán liếc mắt nhìn sang một cái:

“Phải thành thân chính là Thi Lương Ngọc. Gã làm lớn bụng cô nương nhà người ta, dù sao cũng phải chịu trách nhiệm.”

Lương Thanh Dương cười nhạo.

“Kẻ kia quanh năm suốt tháng cường nam hiếp nữ đủ việc nhiều không đếm nổi. Huynh làm sao lại tu cho gã đột nhiên biến thành một quân tử biết chịu trách nhiệm chứ?”

Hắn cũng muốn có thể trốn liền trốn mà, nhưng…

“Người kia vốn là vị hôn thê của Thi Lương Ngọc. Quan trọng hơn là…”

Tần Hoài Phong dừng lại một chút.

“Hạ Thiển Ly chủ động chuẩn bị hôn sự cho ta.”

“Nhìn không ra vị Giáo chủ Ma giáo kia lại thích xen vào việc của người khác như thế.”

Tần Hoài Phong cũng không cười khổ, không nói gì cả.

Hạ Thiển Ly lúc đầu là bởi vì tức giận hắn quan hệ với nữ tử nên muốn một đao cắt đứt tơ tình, nhưng đúng là vẫn không thể bỏ được, mà Tần Hoài Phong lại càng không bỏ được, chìm vào càng sâu, ý niệm muốn ở cùng một chỗ với người kia ở trong đầu liền càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức muốn hắn vứt bỏ tất cả cũng không tiếc. Hắn cho đến giờ trời sinh tính lạnh nhạt, không ngờ bản thân mình thế nhưng cũng sẽ có ngày chìm sâu vào biển tình, nhưng một khi rơi vào rồi, liền không bao giờ… muốn ra nữa.

Tần Hoài Phong xoay người, nhìn thẳng tắp vào hai mắt của Lương Thanh Dương.

“Mọi người tìm ra được biện pháp để cho ta quay về thân thể chưa?”

Lời này đột nhiên nói ra khiến Lương Thanh Dương sửng sốt, nhưng lập tức hồi phục vẻ tươi cười ung dung trước sau như một, hớp nhẹ một ngụm trà xanh.

“Sư huynh muốn nghe lời nói thật, hay là nói dối?”

“… Nói dối trước.”

Hắn thật ra là rất tò mò Lương Thanh Dương có lời nói dối nào muốn nói với hắn.

Lương Thanh Dương thản nhiên nói:

“Lời nói dối chính là, trải qua bao lần cố gắng của chúng ta, vẫn không thể làm tìm ra cách để sư huynh quay lại thân thể ban đầu.”

Lời nói dối là tìm không thấy, như vậy thì nói thật…

Tần Hoài Phong vui vẻ, hai mắt lập tức sáng lên.

“Nói thật ra đi.”

“Nói thật là, thực ra ta không hề cố gắng tìm kiếm.”

“…”

Phủ định chính là nửa câu trước, nửa câu sau vẫn không hề thay đổi. Mất công hắn vui mừng một hồi.

Tần Hoài Phong u oán mà nhìn về phía Lương Thanh Dương.

“Sư phụ là vì làm việc thiện, nên mới thu về một tai họa như đệ đi.”

“Cho dù là như vậy, ta cũng thấy thỏa mãn.”

Tươi cười hạnh phúc bên khóe miệng Lương Thanh Dương sáng lạn đến chói mắt.

Tần Hoài Phong nhìn mà thấy ghen thị chuyển tầm mắt đi.

“Ngày kia chính là ngày ta thay Thi Lương Ngọc thành thân, ta hy vọng đệ và sư phụ có thể nhanh chóng đến đây.”

Lại quay lại đề tài trước đó.

Lương Thanh Dương kinh ngạc mà mở to hai mắt:

“Sư huynh ngay cả phần hạ lễ này của chúng ta cũng chưa từng nhận được sao?”

“…”

Tần Hoài Phong thầm nghĩ, toàn bộ lễ vật sợ rằng đều sẽ bị Tả Hộ Pháp cướp đi, mình cho dù là một chén canh cũng sẽ không được chia, nhưng hắn gọi sư phụ và sư đệ đến cũng không phải một màn diễn trò mang tên hôn sự.

“Còn mang cả Thi Lương Ngọc cũng đến nữa.”

Nghe nói như thế, Lương Thanh Dương liền nghiêm mặt lại nói:

“Sư huynh muốn làm cái gì?”

“Muốn giải thích cũng phải lấy chứng cứ đến chứ.”

“Giải thích với ai?”

“Hạ Thiển Ly.”

Thành thân, rồi nói rõ sự thật với Hạ Thiển Ly. Tần Hoài Phong ngụ ý rõ ràng.

Lương Thanh Dương cúi đầu uống một ngụm nước trà xanh, bình ổn lại kinh ngạc trong lòng.

Hắn không phải là không đoán ra chuyện giữa Tần Hoài Phong và Hạ Thiển Ly, nhưng đoán dù sao cũng chỉ là đoán. Loại tình cảm đoạn tụ nay chính là đi ngược lẽ thường. Lương Thanh Dương rất vất vả mới có thể ở cùng một chỗ với sư phụ vô cùng hiểu rõ gian khổ bên trong, cho nên lúc này nghe Tần Hoài Phong thừa nhận, tự nhiên là cảm thấy ngạc nhiên.

“Sau khi giải thích thì như thế nào?”

Lương Thanh Dương ẩn ẩn cảm thấy một chút bất an.

Quả nhiên.

Tần Hoài Phong cười vô cùng nhẹ nhàng bình thản mà nói:

“Nếu không còn hy vọng quay lại thân thể của mình, ta đây đành bám trên thân thể này sống nốt quãng đời còn lại đi.”

Lương Thanh Dương nhíu mày.

“Võ công của huynh thì sao, còn chức vị Chưởng môn nữa?”

“Chức vị Chưởng môn là các ngươi cưỡng ép đưa cho ta. Ta vẫn luông mong muốn có thể thoát ra. Về phần võ công…”

Tần Hoài Phong hơi siết chặt nắm tay.

Hắn cũng không nỡ. Khổ luyện hơn hai mươi năm, hắn mặc dù không giống đời đời Chưởng môn của Thí Kiếm Môn si mê võ nghệ, nhưng cũng là người yêu võ. Mất đi võ công tuyệt thế, Tần Hoài Phong hắn liền không còn gì cả. Có điều…

Tần Hoài Phong nhấc tay nhẹ nhàng đặt lên ngực mình. Một dòng nước ấm chảy qua đáy lòng.

Hạ Thiển Ly từ đầu đến cuối chẳng phải là không có thứ gì thuộc về mình sao? Bản thân cũng là từ đấu đến cuối không phải mình.

Hiện tại không còn hy vọng quay lại thân thể. Hắn cũng không thể cứ chờ đợi như vậy, huống chi, bỏ qua lúc này, hắn thật sự có thể sẽ bỏ lỡ một đời. Con người tính cách kỳ lạ kia cực đoan hơn bất cứ ai, điểm ấy hắn hiểu rõ hơn bất kỳ kẻ nào.

Nghĩ như vậy, Tần Hoài Phong hít một hơi thật sâu.

“Chuyện võ công, nếu như trời cao đã sắp xếp như vậy, ta cũng không cần cưỡng cầu. Còn nữa, về Thi Lương Ngọc, cũng không thể để cho gã ngủ mãi. Nợ máu gã nên trả lại, trách nhiệm gã nên gánh vác, vẫn là để cho gã đến gánh vác đi.”

Lương Thanh Dương không hề ậm ừ mà nhíu mày.

“Thi Lương Ngọc cũng không phải là kẻ lương thiện.”

Câu nói mới nghe được không lâu trước đó khiến Tần Hoài Phong không khỏi mỉm cười tự giễu.

“Đệ sợ là sau khi gã tỉnh lại, sẽ dùng cơ thể của ta để gây chuyện thị phi?”

“Tuy rằng không phục lắm, nhưng ta vẫn phải thừa nhận là võ công của huynh thực sự cao cường. Thi Lương Ngọc cho dù không hiểu rõ chiêu thức, chỉ dựa vào nội lực thâm hậu của huynh cũng đủ để khiến chúng ta chịu khổ.”

“Vậy thì phế võ công của ta đi.”

Tần Hoài Phong nói ra giống như đây là chuyện của người khác.

Chén sứ vỡ tan. Lương Thanh Dương kinh ngạc vỗ bàn đứng bật dậy.

“Phế võ công của huynh đi?”

Tần Hoài Phong vẻ mặt vẫn như cũ ra vẻ chuyện không liên quan đến mình gật gật đầu.

“Ma giáo không phải là có độc dược phế võ công của người khác sao? Nếu đã đến mức phải tìm người lẻn vào Ma giáo tìm thuốc giải, có thể thấy được những môn phái gặp nạn không phải là ít. Muốn độc dược cho một người cũng rất dễ dàng.”

Lương Thanh Dương hai mắt mở càng to.

“Sư huynh, huynh là… Nghiêm túc?”

Tần Hoài Phong gật đầu.

Nhìn thấy Tần hoài Phong tâm ý đã quyết, Lương Thanh Dương không khỏi bối rối, gõ nhẹ ngọc phiến.

“Thực ra sư huynh cần gì phải gấp gáp như thế chứ? Đợi thêm chừng một năm rưỡi nữa cũng không muộn mà.”

“Nhưng có người không chờ được.”

Lương Thanh Dương nheo hai mắt lại.

“Hạ Thiển Ly?”

Tần Hoài Phong khẽ gật đầu.

“Ta không muốn lừa y.”

Lương Thanh Dương vẫn không ừ hữ gì mà lắc đầu.

“Sư huynh cần chi phải cực đoan như thế? Nếu như huynh muốn nói ra, ta và sư phụ có thể làm chứng cho huynh. Không cần thiết phải mang đến thêm một Thi Lương Ngọc, càng không cần phải phế đi tu vi võ công hơn hai mươi năm qua của sư huynh mà.”

“Nhưng thiếu mất Thi Lương Ngọc, chuyện kỳ dị quái lạ như thế, Hạ Thiển Ly chưa chắc đã tin tưởng.”

“Cho dù có thêm Thi Lương Ngọc, chuyện kỳ dị quái lạ như thế, Hạ Thiển Ly cũng chưa chắc đã tin tưởng.”

Lương Thanh Dương dùng cùng một lý do để phản đối.

“Hơn nữa chuyện linh hồn dịch thể đến đột ngột, sợ rằng cũng sẽ đi đột ngột, nếu sau này sư huynh quay lại thân thể của mình, vậy chẳng phải…”

Nói đến đây, Lương Thanh Dương đột nhiên a lên một tiếng.

Việc theo lẽ thường có thể đoán được như thế, Tần Hoài Phong sao có thể không dự đoán trước được. Tần Hoài Phong nói muốn phế đi võ công, có thể dùng độc dược của Ma giáo, như vậy có thể nói là…

Lương Thanh Dương khẽ phe phẩy ngọc phiến.

“Sư huynh đã tìm được thuốc giải rồi?”

Tần Hoài Phong gật đầu, lại lắc đầu.

Lương Thanh Dương không vui mà cau mày nói:

“Đây là có ý gì?”

“Ta chỉ biết là có thuốc giải, nhưng vẫn chưa tìm được.”

Đối với việc loại thuốc độc này mà còn có giải dược, Tần Hoài Phong cảm thấy ngạc nhiên. Có điều…

Sau khi dừng lại một chút, Tần Hoài Phong cười yếu ớt tiếp tục nói:

“Cho dù thật sự vì người nọ mà phế đi một thân võ công, ta cũng cảm thấy đáng giá.”

Nói đến mức này, đã không cần phải nói nhiều hơn nữa.

Lương Thanh Dương cầm quạt ôm quyền, bất đắc dĩ cười nói:

“Hiểu rồi.”

Nói xong phất tay áo lên, xoay người rời khỏi sương phòng.

Nhìn bóng dáng Lương Thanh Dương rời đi, Tần Hoài Phong nhẹ hít vào một hơi.

Muốn giải thích đã đủ khó rồi. Càng khiến hắn lo lắng chính là sau khi Hạ Thiển Ly biết thân phận của mình, sau đó mọi chuyện sẽ tiến triển thuận lợi sao? Bọn họ dù sao cũng một người là chính phái, một người là tà phái mà.

Từ Ma giáo đến Thí Kiếm phong, cho dù giục ngựa phi nhanh, cũng phải mất thời gian vài ngày. Trước đó có thể gặp được Lương Thanh Dương, bởi vì Lương Thanh Dương vừa vặn đi đến gần đây, mà muốn sư phụ đang ở Thí Kiếm Môn mang theo Thi Lương Ngọc đến đây, cũng sẽ không kịp hôn lễ.

Tuy rằng Tần Hoài Phong vốn cũng không ôm nhiều hy vọng, thầm nghĩ có thể giải thích trong mấy ngày này là tốt rồi, nhưng khi mặc y phục tân lang đỏ thẫm vào thì, hắn vẫn không khỏi cảm thấy buồn bực. Buồn bực thì buồn bực, trong tiếng nói cười vui vẻ, hắn vẫn bị kéo đi nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê đối bái.

Hôn sự này được cử hành vô cùng náo nhiệt long trọng. Thi Lương Ngọc vốn chính là người trong chính phái, giáo chúng Ma giáo ngồi kín có vẻ thật sự không được thỏa đáng lắm, vì thế trong danh sách khách mời cũng có người hoặc tự nguyện hoặc bị nửa ép buộc mà phải tiến đến. Chén bát lần lượt đan xen, tiếng chúc mừng không ngừng, thoạt nhìn cũng rất náo nhiệt.

Thi lão cha sắc mặt rạng rỡ, cực kỳ đắc ý nâng cái bụng bự của mình lên, nghiễm nhiên đã quên thân phận ăn nhờ ở đậu của mình, thực sự bày ra khí thế ‘Ta mới là chủ nhân’, có điều người của Ma giáo cũng mặc kệ để cho tên tiểu nhân đắc chí này được mơ đẹp một đêm, chỉ để ý đến bản thân mà ăn thịt uống rượu từng miếng một, thực ra cũng không hề để ý đến nhân vật chính của hôn sự.

Tần Hoài Phong ra vẻ mừng rỡ vui vẻ, tùy tùy tiện tiện mà kính mấy bàn rượu, liền nói muốn đến tân phòng. Thi lão cha vui vẻ hớn hở bảo hắn phải đối đãi với tân nương tử thật tốt.

Tần Hoài Phong cười gật đầu, nhưng sau khi đến một chỗ hẻo lánh liền gọi hỉ nương đến, nhét một gói giấy nhỏ màu vàng vào tay người kia.

“Đây là thuốc an thần. Ngươi cho tân nương tử uống ngay đi.”

Thuốc an thần, cũng là thuốc ngủ ngon, đối với mẫu thân cũng tốt, đối với thai nhi cũng tốt, đều chỉ có lợi vô hại, nhưng tân hôn đêm nay cũng chỉ có thể trải qua ở trong phủ của Chu Công.

Hỉ nương khó hiểu, đang muốn nói gì đó, lại bị Tần Hoài Phong vẻ mặt nghiêm túc nói một câu:

“Không cần nhiều lời, nghe theo là được.”

Nàng ta lập tức sợ hãi vâng lệnh, bước từng bước nhỏ vội vã rời đi.

Nàng đã nhận rất nhiều tiền, mới dám đến Ma giáo chủ trì hôn sự, cũng không muốn chọc vào mấy ma đầu giết người không chớp mắt này.

Thản nhiên mà nhìn lướt qua bóng dáng hỉ nương đã đi xa, Tần Hoài Phong xoay người đi đến một hướng khác.

Hạ Thiển Ly cũng không đến tham dự hôn yến, chỉ là buổi trưa từng đến phòng của hắn, tựa bên cạnh cửa, cười lạnh nhìn về phía Tần Hoài Phong ăn mặc giống hệt một bao tiền lì xì.

Tần Hoài Phong biết vậy nên co quắp, khi đang không biết nên nói cái gì để khiến bầu không khí dịu đi, lại bị Hạ Thiển Ly giành trước.

“Bản Giáo chủ có chút hối hận đã gả ngươi ra ngoài.”

“… Thi mỗ là thú thê tử.”

Tần Hoài Phong cảm thấy có chút cảm động, lại có cảm giác như có gì đó nghẹn ở cổ họng.

Hạ Thiển Ly cũng không trả lời, chỉ thản nhiên liếc nhìn hắn một cái, tay áo vung lên, xoay người rời đi, chỉ để lại bóng bạch y phóng khoáng cho hắn chiêm ngưỡng một chút.

Đặc biệt ghé qua, rồi lại lập tức rời đi. Nghĩ đến quả thực là y phục tân lang đỏ thẫm của mình đã chọc phải họa, Tần Hoài Phong không khỏi cảm thấy đáy lòng thắt lại, cho nên sau khi đi ra khỏi phòng tổ chức hôn yếu, hắn cũng không lập tức đi đến chỗ của Hạ Thiển Ly, mà là đi đến sương phòng mà mình ở trước, thay đổi một thân y phục cho khỉ mặc này ra.

Trăng sáng như gương. Càng đi vào sâu trong đình viện, lại càng có vẻ âm u yên tĩnh.

Lúc này trong lòng Tần Hoài Phong cất chứa chính là Hạ Thiển Ly, trong đầu mong nhớ cũng là Hạ Thiển Ly. Đợi đến khi hắn vẫn thầm nghĩ trong lòng sớm chạy đến bên cạnh người kia một chút phát hiện ra phía sau có tiếng bước chân không tầm thường, thì đã muộn.

“Thi Lương Ngọc.”

Dưới ánh trăng bàng bạc có hai thân ảnh một cao một thấp đang đứng. Lên tiếng gọi hắn chính là một thiếu niên thanh tú vóc dáng hơi thấp. Chỉ là trong đôi mắt đen láy mang theo hận ý lạnh lùng kia không phải là thứ mà một thiếu niên nên có.

Tần Hoài Phong nhớ tới con của Nguyên Chưởng môn bị hai phụ tử Thi gia giam cầm dưới mặt đất.

Hắn cười gượng lùi về phía sau.

“Muốn hỏi nhà vệ sinh ở đâu sao, chỉ cần tìm nơi có cỏ dại cao một chút là được rồi.”

Hạ Thiển Ly ưa sạch sẽ nghe được, chỉ sợ sẽ lập tức gọi người ném hắn vào trong hầm cầu đi.

Có điều hai vị khách một cao một thấp không mời mà đến này rõ ràng là tạm thời không có nhu cầu kia. Hận ý trong mắt thiếu niên càng sâu, nhưng khiến Tần Hoài Phong để ý hơn chính là nam tử hắc y đứng bên cạnh thiếu niên.

Không giận tự uy, trầm ổn lạnh lùng.

Người này cũng không phải hạng du thủ du thực. Hắn chạy không được.

Lần đầu tiên cảm nhận được hơi thở của tử vong ở khoảng cách gần như thế, Tần Hoài Phong không khỏi rùng mình một cái, nhưng trước khi hắn chuẩn bị ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, một thanh trường kiếm lóe lên tia sáng lạnh liền mang theo khí thế tựa sấm sét đánh về phía hắn. Tần Hoài Phong ngiêng người lách ra, một bàn tay nhẹ nhàng đánh lên thân kiếm. Kiếm sắc nhất thời khẽ rung lên, đâm về một hướng khác.

Nam tử hắc y nhíu mày, rõ ràng là không ngờ ‘Thi Lương Ngọc’ cũng có tu vi võ công như vậy, lập tức nghiêm mặt tăng cường thế công. Lúc này thiếu niên cũng nghiêng người tiến lên.

Cho dù chiêu thức của Tần Hoài Phong *** diệu cỡ nào, hắn không có nội lực cũng không có vũ khí thì vẫn không địch lại nổi thế công của hai người. Không mất đến nửa ngày, hắn đã mình đầy thương tích. Lúc này kiếm thế sắc bén của thiếu niên đã đánh thẳng đến trước mặt, hắn nghiêng người tránh thoát, nhưng tránh khỏi một kiếp, lại không thể tránh được thanh kiếm của nam tử hắc y đâm tới từ phía sau.

Một mảnh màu đỏ giống như hoa hồng nở rộ trước ngực mình. Trước khi mất đi ý thức, hắn nhớ đến chính là Giáo chủ Ma giáo bạch y thắng tuyết kia.

Hạ Thiển Ly sẽ cảm thấy đau lòng vì cái chết của hắn sao? Bất kể là có phải hay không, hắn đều sẽ đau lòng. Trước là bởi vì không đành lòng, sau là bởi vì không cam lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.