Đợi tiểu nhị đem một bộ chăn nệm mới đến, Hạ Thiển Ly ngồi xuống bên giường. Mái tóc dài đen như mực mềm mại rơi xuống trước ngực, tôn thêm gương mặt tuấn mỹ trắng nõn kia. Tần Hoài Phong không khỏi nhìn đến mức có chút ngây người.
“Thi Lương Ngọc.”
Một giọng nói gần như thở dài truyền đến. Tần Hoài Phong tự nhiên thu hồi tầm mắt lại, cúi đầu nhẹ giọng lên tiếng.
Hạ Thiển Ly cười nhạt.
“Sau khi gặp lại, bản Giáo chủ có rất nhiều chuyện muốn cẩn thận nói với ngươi.”
Tim bỗng dưng đập mạnh một cái. Tần Hoài Phong ngẩng đầu, đối diện đôi mắt sáng rực xinh đẹp quen thuộc kia.
Hắn cũng có rất nhiều lời muốn nói, nghĩ muốn đền đáp về việc Hạ Thiển Ly đang lúc bận rộn bình loạn ở Ma giáo, còn nhiều lần phái người đến cứu hắn, cũng muốn hỏi độc chướng khí trong thân thể Hạ Thiển Ly đã thanh trừ hết chưa, còn việc bình loạn như thế nào, vì sao đêm nay có thể bứt ra được mà đến cứu hắn.
Chuyện hắn muốn hỏi nhiều lắm, nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy người này, hắn lại cảm thấy giống như có thứ gì đó nghẹn ở cổ họng, một chữ cũng không thể nói ra được. Thực ra chỉ cần nhìn người này, hắn liền không hiểu sao mà cảm thấy thỏa mãn.
Đang lúc cảm xúc của Tần Hoài Phong mênh mang thì, Hạ Thiển Ly hạ mắt, chậm rãi vuốt ve chăn nệm mới mua trên giường, ngữ khí mềm nhẹ, lại từng chữ sắc bén mà hỏi:
“Thi Lương Ngọc, vì sao sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-cua-ta-sao-co-the-dang-yeu-nhu-the/2267201/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.