Kì thật suốt hai mươi phút ấy, Diêu Vận Lạc không hề rời đi. Cô ấy tựa lưng vào cửa, khoanh tay quan sát khắp quán, thực chất là đang lắng nghe cuộc trò chuyện bên trong.
Khoảnh khắc nghe Thẩm Tư Duệ nói lời yêu, tim vô thức đập nhanh. Cô ấy chu môi, nhỏ giọng thỏ thẻ: "Với người ta thì khoe ngọt xớt, mà với tôi lại không dám trực tiếp bộc bạch."
Diêu Vận Lạc cũng thèm nghe mấy lời sến súa ngọt ngào chứ. Chỉ là cô ấy không nói thôi.
Kim giây nhích tới số mười hai, tròn hai mươi phút trôi qua, Diêu Vận Lạc đẩy cửa bước vào. Thẩm Tư Duệ lập tức chạy tới, sờ sờ hai má cô ấy.
"Không quá lạnh, cô không ra khỏi quán." Cô nhóc tinh nghịch nói. Diêu Vận Lạc cầm lấy mu bàn tay bé con, cười cười.
Cố Hoa Hạ nói to: "Cô Lạc, Tiểu Duệ, hai người lại đây ăn đi. Không thể lãng phí như vậy."
Thẩm Tư Duệ lại khoát tay, cười nói: "Chắc là hẹn lại hôm khác rồi. Em với giảng viên Lạc về trước. Tạm biệt." Dứt lời kéo Diêu Vận Lạc mất dạng.
Đêm nay phố xá đông vui, đèn đường che lấp ánh sao. Hai cô trò ngồi trên xe, điều chỉnh nhiệt độ ấm áp, mở những bản nhạc không lời. Bọn họ nói về Cố Hoa Hạ, về Ngô Thanh. Nhìn lại những ngày tháng đã qua.
"Chị Hoa Hạ biết chuyện cô và chị ấy là chị em cùng mẹ khác cha không?"
"Con bé không biết."
"Cô có định nói với chị ấy không?"
"Tôi sẽ." Diêu Vận Lạc tính toán sau hôm nay sẽ tìm gặp Cố Hoa Hạ. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-vien-lac-em-lo-tuong-tu-co-roi/998292/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.