Phương Triệu Nam mỉm cười, hờ hững nói: 
“Kiếm chiêu của Tứ đại kiếm phái biến hóa tương đương nhau, vậy đệ tử của Tứ đại kiếm phái chắc là võ công cũng như nhau?”. 
Đại Ngu thiền sư chưa nghe chàng nói hết, đã buột giọng ho nhẹ một tiếng: 
“Phương thí chủ ...”. 
Phương Triệu Nam điềm nhiên cười: 
“Lão thiền sư có điều gì chỉ giáo, chúng ta sau này hãy nói cũng không muộn, lúc này thời gian quý giá, tại hạ muốn chỉ giáo Thiên Tinh đạo trưởng”. 
Thiên Tinh đạo trưởng mặt biến sắc, trầm ngâm một lát rồi nói: 
“Phương đại hiệp đã có lòng gây khó cho bần đạo ...”. 
Ông ta vì muốn giữ thân phận của một vị tôn sư, cố ý mỉm cười rồi nói tiếp: 
“Đạo học võ trước tiên trọng thiên phú, kế đến trọng sư thừa, tuy cùng một môn phái cũng có mạnh yếu, giỏi dở”. 
Phương Triệu Nam nói: 
“Gần một trăm năm nay, trong Tứ đại kiếm phái có nhân tài nào kiệt xuất không?”. 
Thiên Tinh đạo trưởng nói: 
“Phải chăng ngài muốn thẩm vấn bần đạo?”. 
Phương Triệu Nam nói: 
“Vãn bối thật lòng muốn thỉnh giáo”. 
Thiên Tinh đạo trưởng nói: 
“Năm xưa khi Tứ đại kiếm phái dùng kiếm tranh giành, bần đạo cũng có duyên được tham dự”. 
Phương Triệu Nam thở dài, đứng dậy, cúi người vái dài rồi nói: 
“Kết quả thế nào?”. 
Thiên Tinh đạo trưởng nói: 
“Đôi bên đều có thương vong!”. 
Phương Triệu Nam nói: 
“Tại sao như thế?”. 
Thiên Tinh đạo trưởng tuy không hài lòng với câu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-tuyet-huyen-suong/2204819/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.