Vách đá này chẳng qua chỉ dày có mấy tấc, không thể nào chịu nổi mấy cú đá của Trần Huyền Sương. Chỉ trong chốc lát, vách đá đã nứt ra. Phương Triệu Nam đột nhiên kéo Trần Huyền Sương lại nói:
“Thuật cầm nã của lão quái bà rất lợi hại, sư muội coi chừng bị bà ta ám toán”.
Trần Huyền Sương mỉm cười, nói:
“Muội không sợ!” rồi vận đủ chân lực dùng tay đẩy ra. Cánh cửa lập tức vỡ ra từng mảng. Nàng quả nhiên lớn gan vô cùng, Phương Triệu Nam đã kể sự lợi hại của quái bà ấy, nhưng nàng vẫn không để trong lòng, một chưởng vỗ ra, tung người phóng thẳng vào trong thạch động. Phương Triệu Nam e rằng nàng gặp nguy hiểm cho nên nhảy vọt sát theo sau. Chợt nghe Trần Huyền Sương kêu ối chao một tiếng, vội vàng thối lui ra, ngã vào người Phương Triệu Nam. Phương Triệu Nam đưa tay chụp lấy Trần Huyền Sương, hỏi:
“Chuyện gì?”.
Trần Huyền Sương chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn chàng, nói:
“Muội sợ ...”. rồi e thẹn mỉm cười chứ không nói gì cả.
Phương Triệu Nam nói:
“Sợ cái gì?” định thần nhìn lại chỉ thấy trên tảng đá có một bộ xương khô, ngoại trừ trên đầu vẫn còn tý da và một ít tóc, da thịt trên toàn thân đã bị tiêu tan, chỉ còn lại một bộ xương khô trắng ởn. Phương Triệu Nam không khỏi thất kinh, kêu lên:
“Anh sư muội!” trong lúc lo lắng, chàng kêu lên rất lớn, tiếng của chàng vang vọng trong sơn động. Trần Huyền Sương chậm rãi rời khỏi Phương Triệu Nam, bước lui về phía sau mấy bước, dựa vào vách đá, chỉ nhìn lên mặt Phương Triệu Nam chẳng nói lời nào. Phương Triệu Nam kêu lớn mấy tiếng thì bình tĩnh trở lại, chậm rãi bước về phía bộ hài cốt, chàng cúi đầu nhìn lập tức kêu lên một tiếng, té xuống đất. Trong căn thạch động tối tăm và lạnh lẽo này, tiếng kêu thê thảm ấy khiến cho người ta râu tóc dựng đứng, Trần Huyền Sương giật mình, chạy đến bên cạnh Phương Triệu Nam, đỡ chàng ngồi dậy. Chỉ thấy chàng hai mắt trợn tròn, mặt đầy vẻ thê lương, nước mắt lăn xuống từng giọt. Trần Huyền Sương đã chấn động trong lòng, chợt nhớ đến Phương Triệu Nam đã đối đãi với mình rất tốt, tấm lòng của một người mẹ tiềm ẩn trong nàng đã trỗi dậy. Trong mười mấy năm, tình cảm bẩm sinh ấy ẩn chứa nơi sâu thẳm đáy lòng, không có cơi hội bộc lộ ra ... Lúc này nàng bị vẻ mặt thê thảm, đau khổ của Phương Triệu Nam khơi dậy tình yêu sâu thẳm ấy, đột nhiên nàng trở nên dịu dàng vô cùng. Nàng chậm rãi lấy tấm khăn lau nước mắt trên má chàng, hỏi với vẻ đầy quan tâm:
“Phương sư huynh, huynh đau buồn lắm ư?” trong đời nàng, chưa bao giờ ân cần dịu dàng khuyên nhủ người khác, trong lòng tuy có muôn ngàn lời muốn nói, nhưng trong tức thời không biết nói từ đâu. Phương Triệu Nam đột nhiên thở dài, nước mắt tuôn ra như suối, nói:
“Sư muội của huynh đã chết!” Trần Huyền Sương quay đầu nhìn ra, chỉ thấy ở góc tảng đá có một người mặc y phục phụ nữ đầu tóc rối bời, dựa trên vách đá, toàn thân cứng đờ như đã chết từ lâu. Từ quần áo và thân hình của nàng, có thể đoán được nàng không phải là người trên ba mươi tuổi.
Phương Triệu Nam ngồi sững một hồi thì đột nhiên đứng thẳng dậy, chạy đến bên cạnh xác của nàng, lật xác nàng lại rồi vạch tóc nàng ra xem. Thì ra chàng chợt nghĩ rằng có thể người chết không phải là Châu Huệ Anh, thế là lập tức chạy tới, nào ngờ mới vạch tóc nàng ra thì hoảng sợ đến nỗi thối lui hai bước. Té ra mặt của người ấy đã bị cào đến máu thịt bê bết, không thể phân biệt được nữa. Phương Triệu Nam sững người ra, đột nhiên xoay người chạy đến bên cái xác khô, mắng rằng:
“Mụ quái bà tàn nhẫn này, thời hạn ba tháng vẫn chưa qua, thế mà bà không giữ lời, hại chết sư muội của tạ.”. chàng càng mắng càng giận, quét một cước vào tảng đá ấy. Chỉ nghe rắc một tiếng, bộ xương khô trên tảng đá gãy ra, bay lên tứ tán. Một cước của chàng đã đá trúng nửa thân dưới của bộ xương khô, trong lòng tựa như vẫn chưa hết căm hận, chàng đưa tay vỗ một chưởng vào nửa thân trên của bộ xương khô ấy. Nửa thân trên của bộ xương khô bay lên, chạm vào vách đá ở trước mặt kêu lên cong cong, tựa như có tiếng kim khí giao vào nhau. Phương Triệu Nam quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một vật sáng lấp lánh đang cắm trên vách đá, chưa rơi xuống. Trần Huyền Sương cúi người nhặt lên, nói:
“Bộ xương khô này chưa chắc là của sư muội huynh..”.
Phương Triệu Nam nói:
“Nơi này rất khó có người khác tìm đến, chắc chắn là lão quái bà khi sắp chết trong lòng đã sinh sát cơ, đột nhiên ra tay bóp nát xương mặt của sư muội huynh..”.
Trần Huyền Sương nói:
“Chả lẽ trên đời này không ai biết bí mật của thạch động này chăng?” Phương Triệu Nam chép miệng:
“Lão quái bà bị người ta bôi loại thuốc tiêu da tan xương lên người, theo bà ta nói, đã trải qua ba mươi mùa nóng lạnh, nếu có người biết bà ta bị nhốt ở đây, người đó chắc chắn đã tuổi trên sáu mươi. Nhưng nhìn cái xác này tựa như là thiếu nữ, ngoài sư muội của huynh còn có ai nữa?”.
Trần Huyền Sương ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:
“Huynh có nhớ vị Anh sư muội ấy của huynh mặc y phục như thế nào không?”.
Phương Triệu Nam bị nàng hỏi thì sững người, quay đầu nhìn cái xác, trầm ngâm một lúc lâu rồi trả lời:
“Huynh nhớ nàng ta mặc y phục màu xanh lục”.
Trần Huyền Sương nhìn cái xác chết rồi nói:
“Huynh nhớ kỹ không?”.
Phương Triệu Nam hơi suy nghĩ rồi nói:
“Không thể sai được, nàng từ nhỏ đã thích mặc y phục màu xanh lục”. Trong bóng tối thật sự khó phân biệt được màu sắc, nhưng Trần Huyền Sương rất tinh mắt, tuy trong bóng tối nhưng đã thấy y phục của thiếu nữ ấy không phải màu xanh lam mà là màu xanh lục đậm, nàng chợt giật mình không dám nói tiếp. Phương Triệu Nam thấy nàng im lặng không nói, thế rồi quay đầu ôm cái xác ấy ra đến cửa động, chàng lập tức thối lui đến ba bước, chậm rãi đặt cái xác trong tay xuống, lẩm bẩm:
“Nếu y phục là màu xanh lục, chắc chắn là nàng!”.
thế rồi nước mắt cứ lăn xuống trên cái xác ấy. Trần Huyền Sương chậm rãi bước tới bên cạnh chàng nói:
“Sư huynh chẳng phải đã khuyên muội sao? Người chết không thể sống lại, khóc có ích gì..”.
Phương Triệu Nam nói:
“Chính là huynh đã hại nàng, nếu huynh quay về sớm, nàng có lẽ không đến nỗi chết trong tay của lão quái bà”.
Trần Huyền Sương buồn bã chép miệng:
“Đều là do muội không tốt, hại sư muội của huynh rơi vào độc thủ của lão quái bà, nếu huynh không đợi muội, huynh đã có thể quay về sớm hơn!” Trần Huyền Sương đột nhiên hạ giọng, hỏi:
“Anh sư muội của huynh đối xử với huynh có tốt không?”.
Phương Triệu Nam chậm rãi bế cái xác đặt lên tảng đá, chàng chợt phát giác ở trên tảng đá có một vật màu bạc sáng chói, chàng thuận tay nhặt lên, đặt cái xác xuống rồi đáp:
“Nàng đối xử với huynh rất tốt!” chỉ nghe giọng nói của Trần Huyền Sương hơi run, nàng bảo rằng:
“Nếu nàng đã chết, thì đó là chuyện đã rồi, muội cũng sẽ đối xử với huynh tốt như nàng..”. nàng đột nhiên trầm giọng, những điều phía sau đó là thế nào, có lẽ chỉ có nàng mới biết được. Phương Triệu Nam buồn bã thở dài, nói:
“Chúng ta đi thôi!” rồi ôm cái xác ở trên tảng đá chậm rãi bước ra ngoài. Trần Huyền Sương hạ giọng kêu:
“Phương sư huynh!” Phương Triệu Nam ngừng bước, quay đầu lại hỏi:
“Sư muội muốn nói gì?”.
Trần Huyền Sương nói:
“Huynh đưa thi thể của nàng đi đâu?”.
Phương Triệu Nam cười buồn bã:
“Huynh phải đưa nàng đến một nơi non xanh nước biếc, phong cảnh tuyệt đẹp rồi an tán nàng ở đấỵ.”. chàng ngập ngừng rồi nhìn ra ngoài động, nói tiếp:
“Toàn gia ân sư gặp nạn, nàng là người duy nhất thoát được, không ngờ nay lại mất mạng ở nơi hoang vắng nàỵ.”. những lời ấy tựa như cho Trần Huyền Sương nghe, có lẽ chàng cũng muốn nói cho người mà mình bế trên tay nghe, cũng có thể là nói cho bản thân nghe, vẻ mặt rất buồn bã, nước mắt cứ lăn xuống hai bên má. Trần Huyền Sương chậm rãi bước đến bên chàng:
“Sư huynh đừng nên quá đau lòng, nàng đã chết, người chết không thể sống lại, chúng ta hãy tìm cách giúp nàng..”. nàng vốn định nói giúp nàng báo thù, chợt nhớ lại người hại sư muội của chàng đã là một đống xương khô, làm sao có thể báo thù được. Nàng vốn là người thông minh, hơi trầm tư rồi lại nói tiếp:
“Hãy tìm cách an tán nàng, sư huynh đau khổ, buồn bã như thế cũng chẳng có ích gì”. Lời nói đầy sự quan tâm, trong ánh mắt đầy tình ý. Phương Triệu Nam nói:
“Ở đây không có làng mạc, muốn tìm mua một cái quan tài cũ cũng không có, chao ôị.”.
Trần Huyền Sương nói:
“Trong động này tuy tối tăm nhưng thông gió, chi bằng cứ tạm thời để xác nàng ở đây, rồi tìm cách bít cửa động lại, qua vài ngày chúng ta lại đến đây đem xác nàng ra, hợp táng với cha mẹ của nàng”.
Phương Triệu Nam đưa mắt nhìn xung quanh:
“Chỉ e côn trùng sẽ làm hại đến thi thể của nàng”.
Trần Huyền Sương nói:
“Muội có một cách, nói ra chỉ e sư huynh tức giận”.
Phương Triệu Nam tuy đang trong lúc đau khổ, nhưng chàng là người thông minh, hơi ngẫm nghĩ thì đã biết ý của Trần Huyền Sương, thế rồi mới nói:
“Phải chăng sư muội muốn ta hỏa thiêu thi thể của nàng?”.
Trần Huyền Sương nói:
“Sau khi hỏa thiêu chúng ta lại tìm một bình sứ bỏ tro cốt của nàng vào, đưa nàng về nhà hợp táng cùng với cha mẹ”. Nàng hơi ngập ngừng rồi lại nói:
“Nếu không thì hãy tìm một đỉnh núi cao chôn nàng vào băng tuyết, đến khi nhớ đến nàng, huynh có thể đến thăm nàng”.
Phương Triệu Nam cảm thấy nàng Trần Huyền Sương vốn cố chấp, ngang ngạnh, bướng bỉnh, chợt trở nên thay đổi, lúc này nàng dịu dàng vô cùng. Một ý nghĩ lướt qua, Phương Triệu Nam quay đầu lại nhìn nàng, chỉ thấy trên mặt nàng đầy tình cảm, chàng giật mình nói:
“Sư muội nói đúng, chúng ta hãy hỏa táng thôi!” nói rồi bước ra ngoài động. Trần Huyền Sương thấy chàng nghe lời mình thì trong lòng vui lắm, cũng bước theo sau ra ngoài động. Phương Triệu Nam đứng trên tảng đá ở ngoài cửa động, hít dài một hơi, tung mình vọt xuống đáy cốc. Khinh công của Trần Huyền Sương vốn hơn chàng rất nhiều, nhưng lúc này nàng vẫn cứ đi theo sau chàng. Hố tình của nàng mới mở, sự nhiệt tình tích trữ ở trong lòng rất dễ tuôn trào ra, lúc này, nàng đã cảm thấy Phương Triệu Nam đã là người thân duy nhất trong biển đời mênh mông này. Hai người chạy đến một ngọn đồi, Phương Triệu Nam đặt cái xác trong tay xuống, dưới ánh sao trời, chàng đã chợt nhận ra cái xác trên tay mình quả thực mặc bộ y phục màu xanh lục! Điều đó đã giúp cho chàng càng khẳng định hơn cái xác trước mặt chính là Châu Huệ Anh, tia hy vọng duy nhất trong lòng cũng đã tắt ngấm. Chàng đứng sững nhìn cái xác, nhớ lại những chuyện ngày xưa, không sao ngăn được hai dòng nước mắt tuôn ra. Trần Huyền Sương thỏ thẻ hỏi:
“Phương sư huynh, chúng ta có cần chặt cành khô đến đây không?”.
Phương Triệu Nam chợt cảm thấy sau khi bỏ cái xác xuống, trong tay hình như vẫn còn cầm vật gì đó, khi chàng cúi đầu nhìn xuống thì thấy trong tay mình có một vật dài khoảng năm tấc, sáng chói tựa kiếm mà không phải kiếm, tựa đao mà không phải đao. Khi chàng múa chưởng quét vào bộ xương khô trên tảng đá đã thấy vật này, lúc ấy vì quá đau đớn, thần trí mơ hồ, chàng tiện tay nhặt lấy mà không biết. Nay nhìn kỹ lại, vật này có một vết lõm màu tím, chàng bất giác đưa tay sờ thử, chỉ cảm thấy vật này dày cỡ đồng tiền, tựa kiếm mà không phải kiếm, hình như là một tấm thẻ bài bằng bạc, vả lại cũng rất nhẹ. Chàng nhìn một hồi, vốn định tiện tay ném đi, liếc sang nhìn thấy Trần Huyền Sương cũng cầm một vật giống như vật trong tay của mình, nhưng là màu vàng, ở giữa có ẩn hiện vết lõm màu đen. Lòng nhủ thầm:
“Có lẽ nàng rất thích vật này, chi bằng cứ tạm thời cất giữ rồi sau này sẽ đưa cho nàng”. Thế rồi cất vào trong người, gật đầu nói:
“Huynh đi chặt một ít củi khô, muội hãy ở đây canh giữ!” không đợi Trần Huyền Sương trả lời, Phương Triệu Nam chạy xuống sườn đồi.
Một lát sau chàng ôm một bó củi trở về, Trần Huyền Sương đột nhiên nghĩ rằng, vẫn chưa tìm ra được vật đựng tro xương, thế rồi mới nói:
“Chúng ta hãy tìm một cái bình!”.
Phương Triệu Nam nghĩ ngợi rồi nói:
“Ở nơi hoang vắng như thế này, ngoại trừ nơi ở của Tụ Thủ Tiều Ẩn, có thể đến đâu tìm đây?”.
Trần Huyền Sương nói:
“Tụ Thủ Tiều Ẩn là người rất có tiếng, chúng ta mượn ông ta một cái bình, chả lẽ ông ta không cho mượn?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Kẻ này tính tình quái dị, đừng nói mượn một cái bình, dù cho muốn mượn một tách trà, e rằng ông ta cũng không chịu!”.
Trần Huyền Sương nói:
“Có một kẻ quái dị như thế ư? Chúng ta càng phải đi xem thử, nếu ông ta cho mượn thì chẳng có gì, nếu không chịu thì muội sẽ làm cho ra trò xem thử ông ta có cách gì!”.
Phương Triệu Nam nói:
“Tụ Thủ Tiều Ẩn võ công rất cao, chỉ e rằng hai người chúng ta cũng không phải là địch thủ của ông ta”.
Trần Huyền Sương trong lòng càng không phục hơn, cười lạnh, nhủ thầm:
“Ta cứ đi xem thử lão ta có phải là người ba đầu sáu tay hay không”. Thế rồi miệng đáp:
“Nhưng chúng ta phải tìm cho ra một cái bình đựng tro cốt!”.
Phương Triệu Nam nghĩ ngợi hồi lâu, cảm thấy ngoài nơi ở của Tụ Thủ Tiều Ẩn, trong vòng mấy dặm vuông này, chẳng tìm ra nhà nào khác cả. Nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy ngoài con đường ấy, chẳng có đường nào nữa, thế rồi mới chép miệng:
“Chúng ta đi tìm Tụ Thủ Tiều Ẩn cũng được, nhưng sư muội phải nghe lời huynh”.
Trần Huyền Sương cười nói:
“Thôi được! Sau khi đến đấy, muội sẽ đi theo sát sau lưng sư huynh, không nói một lời gì cả, mọi chuyện đều do huynh!”.
Phương Triệu Nam nói:
“Huynh không có ý trói buộc hành động của sư muội, nhưng vì người ấy võ công quá cao, nếu gây chuyện thì phiền phức vô cùng..”.
Trần Huyền Sương cười nói:
“Huynh hãy yên tâm! Huynh không đồng ý muội quyết không tùy tiện ra tay!”.
Phương Triệu Nam đặt cái xác lên một tảng đá rồi bê mấy hòn đá che cái xác lại, phía trên dùng cành cây lắp lại, cung kính vái dài cái xác một cái. Thế rồi chàng mới quay đầu nói với Trần Huyền Sương:
“Tụ Thủ Tiều Ẩn xưa nay không bao giờ lo chuyện người khác, sau khi chúng ta gặp ông ta đừng để ý ông ta, cứ tự động lấy vật cần dùng, sau đó quay về có lẽ sẽ không gây phiền phức gì”.
Trần Huyền Sương nói:
“Muội đã nhớ, đi mau thôi”.
Phương Triệu Nam buồn bã thở dài rồi xoay người bước về phía trước. Chàng đã đến bãi Triều Dương một lần, cho nên còn nhớ rất rõ, nơi chàng đứng cách bãi Triều Dương không quá bốn năm dặm đường, hai người chạy một mạch thì đến bãi trụ đá.
Chàng tuy biết Trần Huyền Sương giỏi thuật khinh công hơn mình, nhưng vẫn quay đầu lại căn dặn:
“Nơi này hiểm trở lạ thường, sư muội hãy cẩn thận!” nói xong, chàng đề tụ chân khí lên đan điền, nhìn cho rõ vị trí của cây trụ đá thứ nhất, đang định phóng người vọt qua thì bỗng nghe tiếng tà áo phất phới, Trần Huyền Sương đã vọt về phía trước. Nàng phóng đi rất nhanh, mà hạ người xuống thì cũng chính xác, nàng quay đầu lại kêu:
“Sư huynh hãy mau phóng tới nơi này!”.
Phương Triệu Nam lo lắng nói:
“Mau quay trở lại, huynh đã từng đến đây, phải do huynh dẫn đường cho muội”.
Trần Huyền Sương nói:
“Lúc này trời tối lờ mờ, từ nhỏ muội đã theo gia gia luyện tập nội công thượng thừa Dịch Cân Tẩy Tủy, có thể nhìn thấy rõ sự vật trong đêm tối, sư huynh hãy yên tâm, phóng đến nơi này”.
Phương Triệu Nam biết võ công của nàng cao hơn mình nhiều, nghe nàng nói chắc chắn như thế cũng không hỏi nhiều nữa, chàng tung mình vọt một cái phóng thẳng tới. Trần Huyền Sương thấy chàng phóng tới rất chính xác, lập tức vọt lên cây trụ đá thứ hai. Mỗi lần hạ xuống, nàng đều quay đầu lại gọi Phương Triệu Nam, cho đến khi chàng không cần mình ra tay giúp đỡ mới vọt tiếp về phía trước. Nhưng nàng cảm thấy khoảng cách giữa các cây trụ đá ngày càng xa, cây trụ đá cuối cùng cách nơi nàng đứng khoảng ba trượng. Nàng dừng lại hơi điều tức, quay đầu lại nói:
“Sư huynh hãy mau đến!” Phương Triệu Nam đề khí vọt một cái phóng thẳng đến cây trụ đá cuối cùng, thấy sắp va phải nàng nhưng nàng không hề né tránh, trong lòng không khỏi thầm kinh, vội vàng trầm chân khí hạ người xuống, hai tay chụp lấy cây trụ đá.
Chàng sợ Trần Huyền Sương bị mình táng rơi xuống dưới vực sâu ngàn trượng, trong lúc vội vàng không kịp suy nghĩ nữa mà trầm chân khí xuống cho người mình rơi xuống. Đột nhiên có một bóng người xẹt lên trước mặt, một bàn tay dịu dàng chụp lấy tay trái của chàng, giật lên phía trên, thế là cả thân người của chàng cũng được kéo lên. Trong tai vang lên giọng nói dịu dàng của Trần Huyền Sương:
“Hai người chúng ta có thể đứng trên trụ đá, muội đã để cho huynh một chỗ, hãy mau nhắm mắt điều tức một lát, muội sẽ giúp huynh vượt qua bờ bên kia”. Phương Triệu Nam được nàng kéo lại, chàng vươn chân vạch xuống phía dưới, quả nhiên đã dẫm lên cây trụ đá, bất giác chàng cảm thấy cả thân người của mình được Trần Huyền Sương ôm sát vào.
Trên những cây trụ đá này chỉ có thể chứa một người, Trần Huyền Sương đã kéo Phương Triệu Nam lên cây trụ đá, nhường cho chàng chỗ đứng chân, còn mình thì lại đứng một chân, lưng áp sát vào vách núi. Ở nơi hiểm trở như thế này, đương nhiên nàng không màng đến chuyện nam nữ, ngực hai người áp sát vào nhau, mặt đối mặt, cả hai bên đều có thể nghe tiếng thở của nhau. Trần Huyền Sương tuy áo quần rách rưới, nhưng người thì xinh đẹp như hoa mùa xuân, một lát sau nàng mới thỏ thẻ vào tai Phương Triệu Nam:
“Huynh không chịu hạ người xuống cây trụ đá, phải chăng là sợ muội rơi xuống vực?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Sư muội võ công tuy cao nhưng đối với ta thật bất ngờ, nếu muội không đưa tay kéo lên, chỉ e ta đã rơi xuống vực sâu ngàn trượng!”.
Trần Huyền Sương nói:
“Nếu không phải sư huynh lo muội sẽ rơi xuống, cũng không mạo hiểm như thế, hãy mau nhắm mắt vận khí một lát, muội sẽ dùng chưởng lực giúp huynh vượt quạ.”. nàng vốn định nói vượt qua khoảng cách này, nhưng khi mở miệng ra thì đột nhiên nghĩ rằng lời ấy sẽ làm tổn thương lòng tự tôn của chàng, thế rồi im lặng. Phương Triệu Nam mỉm cười, hít một hơi rồi hạ giọng nói:
“Sư muội hãy buông huynh ra!”.
Trần Huyền Sương buông nhẹ hai tay, đặt một chưởng lên lưng chàng rồi nói:
“Muội sẽ dùng chưởng lực giúp huynh!”.
Phương Triệu Nam không hề nắm chắc có thể vượt qua đoạn đường cuối cùng hay không, nhưng cũng không thể tỏ vẻ yếu đuối trước mặt Trần Huyền Sương, thế rồi đề một ngụm chân khí tung mình vọt đi. Khi chàng vọt lên, Trần Huyền Sương đẩy mạnh chưởng phải về phía trước một cái. Phương Triệu Nam cảm thấy một luồng ám kình rất mạnh đẩy thần người của mình phóng về phía trước, lại thêm bản thân đang lao về phía trước cho nên đã vượt qua bờ đối diện rất nhanh chóng. Chàng vừa đứng vững thì bên tai đã nghe giọng cười của Trần Huyền Sương:
“Đoạn đường này thật là hiểm trở, chỉ nhìn nơi ở của ông ta thôi thì đủ biết ông ta là kẻ quái dị lạ thường!”.
Phương Triệu Nam thầm kêu một tiếng xấu hổ, bước nhanh về phía trước. Chàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đèn đuốc trong căn nhà cỏ sáng trưng, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, Tụ Thủ Tiều Ẩn vốn là kẻ khó gần, bình sinh ghét nhất là giao tiếp với người khác, thế nhưng trong canh khuya đêm vắng như thế này, tại sao vẫn còn đèn đuốc sáng trưng? Đang suy nghĩ thì đã đến trước cửa nhà, chàng chỉ thấy hai cánh cửa mở lớn, Tụ Thủ Tiều Ẩn Sử Mưu Độn người mặc y phục tiều phu, chân mang dày cỏ, ngồi trên một cái ghế gỗ mặt quay ra cửa, im lặng chẳng nói gì. còn Kim Thịnh Ba thì đứng lặng bên cạnh ông ta, ngoại trừ hai thầy trò họ, trong sảnh còn có bóng người khác nữa, tựa như có rất nhiều người. Phương Triệu Nam thấy thế thì ngạc nhiên, nhủ rằng:
“Ông già này xưa nay ưa thích cô độc, tại sao lại để nhiều người đến bãi Triều Dương và lại còn đích thân tiếp đãi họ nữạ.”. đang suy nghĩ như thế chợt nghe Tụ Thủ Tiều Ẩn lạnh lùng quát:
“Kẻ nào lén la lén lút, dám đến bãi Triều Dương này tại sao không dám bước vào!”.
Phương Triệu Nam thầm nhủ:
“Chuyện này thật khác lạ, sao mình không vào xem thử”. Thế rồi ưỡn ngực bước vào trong đại sảnh. Chỉ thấy trong sảnh có một ông già tuổi trên lục tuần, râu tóc bạc phơ và một đạo nhân trên người mang bảo kiếm, một hòa thượng mặc áo bào xám và mang dày cỏ, ngoài ra còn có hai hán tử trung niên thân hình cao lớn, khí phách hiên ngang. Những người này ai nấy đều thần thái bất phàm, tựa như là những kẻ không tầm thường, ánh mắt ai nấy đều sáng quắc, vừa nhìn đã biết đó đều là những người mang trong mình võ công thượng thừa. Ngoại trừ hòa thượng mặc áo bào màu xám ngó đến hai người, tựa như muốn nói điều gì nhưng lại thôi, những người khác chỉ nheo mắt nhìn họ rồi lập tức quay đầu đi, chẳng để ý gì cả. Tụ Thủ Tiều Ẩn lạnh lùng quát:
“Ngươi lại đến bãi Triều Dương làm gì?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Tại hạ muốn mượn một vật của lão tiền bối”.
Tụ Thủ Tiều Ẩn vẫn không lên tiếng, hai đại hán trung niên ấy đứng dậy:
“Đây là nơi nào mà để các ngươi ngang ngược như thế, nếu không mau lui ra, có phải muốn chết không?”.
Trần Huyền Sương nhíu mày, mặt lột sát cơ, tựa như muốn ra tay, nhưng vừa nhìn Phương Triệu Nam thì lập tức bình tĩnh trở lại. Chợt nghe ông già râu bạc nói:
“Sử huynh đã kết oán thù với người trong Minh Nhạc, dù ông không tìm họ, họ cũng tìm ông, huynh đệ biết tính cách của Sử huynh, không thích giao tiếp với người khác, từ sau khi ẩn cư ở bãi Triều Dương, càng không chịu nhúng tay vào chuyện thị phi trong giang hồ. Nhưng nay tình hình lần này đã khác, đã không còn là ân oán của cá nhân, tất cả mọi người trong giang hồ đều có liên quan, cả phương trượng chưởng môn của phái Thiếu Lâm cũng không thể ngồi yên mà nhìn, do đó có thể biết chuyện này rất hệ trọng, Sử huynh nếu cứ cố chấp không chịu nhúng tay vào, chỉ e ả yêu phụ ấy cũng không tha cho huynh!”.
Hòa thượng mặc áo bào xám đột nhiên chen vào nói:
“A di đà Phật! Bần tăng đã từng nghe sư phụ khen ngợi Thất Tinh Tuần Hình của Sử thí chủ tinh diệu tuyệt luân, nếu Sử thí chủ chấp nhận tham gia chuyện này, quả thực đó là phúc của đồng đạo võ lâm!” nói xong thì chắp tay cúi đầu.
Tụ Thủ Tiều Ẩn Sử Mưu Độn tựa như đã giao động trước những lời nói của họ, ông ta trầm tư im lặng không nói. Chợt thấy ông già râu bạc đứng phắt dậy, nói:
“Sử huynh có thể suy nghĩ, huynh đệ đã được phương trượng chưởng môn phái Thiếu Lâm cho người đưa thư mời, trong thư còn yêu cầu huynh đệ đến bãi Triều Dương của Sử huynh, mời Sử huynh tham gia chuyện nàỵ.”. y hơi ngập ngừng rồi lại nói:
“Chuyện này có liên quan đến vận mệnh của võ lâm đồng đạo chúng ta, Sử huynh được xếp vào hàng cao thủ trong võ lâm, dù cho không có thù oán với Minh Nhạc, chỉ e đối phương không dễ dàng tha cho huynh, huống chi huynh đã từng giết người của Minh Nhạc, vì người hay vì mình cũng đều phải đứng lên..”.
Tụ Thủ Tiều Ẩn lạnh lùng nói:
“Lôi huynh tốt nhất đừng ép huynh đệ, hãy để huynh đệ suy nghĩ vài ngày rồi sẽ quyết định, nếu ta có thể tham gia, lúc đó sẽ y theo hẹn mà đến Tuyệt Mệnh cốc. Nếu huynh đệ không muốn tham dự, dù cho phương trượng chưởng môn của phái Thiếu Lâm có đích thân đến đây, huynh đệ cũng sẽ không đi, hừ! Cái tên Tụ Thủ Tiều Ẩn há để cho người ta gọi bừa hay sao?”.
Ông già râu bạc họ Lôi ấy tự như không còn kiên nhẫn nữa, cười lạnh một tiếng nói:
“Sử huynh đối với bằng hữu mấy mươi năm nay e rằng hơi quá..”.
Tụ Thủ Tiều Ẩn nói:
“Nếu Lôi huynh cảm thấy huynh đệ đón tiếp không chu đáo, vậy xin mời!”.
Phương Triệu Nam nghe thế thì ngạc nhiên, thầm nhủ:
“Lão tiều phu này quả nhiên lạnh lùng kiêu ngạo, chẳng biết đến tình người, đối với bằng hữu mấy mươi năm mà cũng như thế”. Chỉ nghe ông già râu bạc cười lạnh một hồi rồi nói:
“Sử huynh thật kiêu ngạo, nếu huynh đệ không phải có chuyện gấp, đêm nay chắc chắn sẽ lãnh giáo của Sử huynh vài chiêu tuyệt học!” nói xong thì bước ra ngoài. Sử Mưu Độn đưa mắt nhìn lên trần nhà, không thèm nhìn đến ông già ấy, vẻ lạnh lùng kiêu ngạo trên khuôn mặt chẳng hề có vẻ áy náy hay lưu luyến. Phương Triệu Nam và Trần Huyền Sương đứng sánh vai nhau ở cửa, ông già ấy giận dữ bước ra, lao thẳng về phía hai người. Trần Huyền Sương nhướng mày, người hơi run, chặn đường ông ta lại rồi nói:
“Ông không thấy có người đang đứng ở đây chăng?”.
Ông già râu bạc ấy bị Tụ Thủ Tiều Ẩn chọc giận, nhưng vì võ công của ông ta cao cường, nếu động thủ thì không nắm chắc phần thắng, vả lại còn có chuyện quan trọng, nên cố nén cơn giận, phất tay áo mà đi. Nhưng ông ta làm sao có thể nhịn Trần Huyền Sương, thế rồi mới giận dữ nói:
“Lão phu chưa bao giờ đi đường vòng, tránh ra!” vừa nói vừa đưa tay đẩy hai người ra. Chợt nghe Phương Triệu Nam nói:
“Sương sư muội không được ra tay!” chàng quát tuy nhanh, nhưng Trần Huyền Sương còn ra tay nhanh hơn chàng, nàng vọt ngang người qua, đánh liền ra hai chưởng, đẩy ông già râu bạc ấy thối lui lại chỗ cũ. Nàng ra tay nhanh nhẹn quái dị khiến cho người trong toàn trường đều kinh hãi, ông già râu bạc cũng không khỏi đứng sững ra. Tụ Thủ Tiều Ẩn lạnh lùng hừ một tiếng:
“Động thủ trên bãi Triều Dương của lão phu là tự chuốc lấy khổ, nếu chọc giận lão phu, đừng hòng sống mà trở về!” ông ta lẩm bẩm như ta khiến cho người ra không biết là mắng ai, nhưng câu nói ấy đã làm giảm đi địch ý giữa Trần Huyền Sương với ông già râu bạc. Trần Huyền Sương không nén được giận, quay đầu lại nhìn Phương Triệu Nam:
“Sư huynh, lão tiều phu này ăn nói không quy củ, chúng ta có cần dạy ông ta một bài học không?” Phương Triệu Nam chưa kịp lên tiếng thì Tụ Thủ Tiều Ẩn đã đứng dậy, chậm rãi bước tới. Hòa thượng mặc áo bào màu xám cũng đứng dậy, chạy đến bên cạnh Tụ Thủ Tiều Ẩn, hạ giọng nói:
“Ả này trên mình có mang theo Thất Xảo Thoa, chỉ e có liên quan đến người của Minh Nhạc..”.
Tụ Thủ Tiều Ẩn hơi ngạc nhiên, nhìn sang Phương Triệu Nam quát:
“Ả này là ai? Mau nói!”.
Phương Triệu Nam nhất thời không hiểu ý ông ta, hơi mỉm cười nói:
“Là sư muội của vãn bối”.
Tụ Thủ Tiều Ẩn giận dữ nói:
“Sao ngươi có lắm sư muội thế, chỉ toàn là nói càn!”.
Trần Huyền Sương nói:
“Ông mới nói càn, ta không phải sư muội của y, chả lẽ là ông?” câu nói ấy rất nặng nề, nàng vẫn còn vô tư, nghĩ gì là cứ nói đấy, không biết rằng lời này làm tổn thương Tụ Thủ Tiều Ẩn. Sử Mưu Độn tính tình dù có lạnh lùng hơn cũng không thể nén được cái giận này, thế rồi mới cười lạnh một tiếng:
“Mắng rất hay!” rồi lướt người phóng lên, thuận tay vỗ ra một bạt tai, miệng nói:
“Ta sẽ tát cho rơi răng ngươi, xem ngươi sau này còn mắng người ta nữa không!” Trần Huyền Sương bình sinh rất ít động thủ với người ta, thế chưởng này của ông ta chỉ mang chút tiếng gió, nhưng nhanh nhẹn vô cùng, nàng không khỏi giật mình, hơi trầm eo xuống, lui ra sau đến hai bước.
Tụ Thủ Tiều Ẩn thấy nàng né được một chưởng, trong lòng càng tức tối hơn, người hơi lắc nhẹ, chân bước xéo xoay một vòng, lướt tới bên cạnh Trần Huyền Sương, đưa tay đánh ra một chưởng, đó chính là thân pháp Thất Tinh Tuần Hình độc bá võ lâm của ông ta, trên đời cũng ít có người hiểu được huyền cơ trong đó. Phương Triệu Nam thất kinh, quát lớn:
“Tụ Thủ Tiều Ẩn danh lừng võ lâm thế mà ra tay với một thiếu nữ, không sợ thiên hạ anh hùng cười chê hay sao?” rồi lướt tới. Chàng nói chưa dứt lời thì Trần Huyền Sương đã phóng vọt lên thối lui ra năm bước. Tụ Thủ Tiều Ẩn thấy thân pháp của Trần Huyền Sương nhanh nhẹn như thế, ra tay lại quỷ dị, đúng là một kình địch hiếm gặp trong đời, đột nhiên lòng háo thắng nổi lên. Chưởng trái ông ta phất ra một chiêu Thủ Bạt Ngũ Huyền chặn thế tấn công của Phương Triệu Nam, tay phải phất ra một luồng Phách Không chưởng lực phóng thẳng tới Trần Huyền Sương, một luồng lực đạo mãnh liệt tuyệt luân mang theo tiếng gió như dời núi lấp biển lao tới, ông ta đã dùng tám thành công lực trong cú phất này.
Trần Huyền Sương thấy thế đánh của đối phương hiểm hóc, trong lòng kinh hãi lắm, nhưng lưng đã áp sát vào bức tường, không còn chỗ lui nữa, tình thế ép buộc nàng chỉ đành dốc ra toàn lực, thế rồi đè một ngụm chân khí, hai tay giở lên thủ ở trước ngực, tiếp Tụ Thủ Tiều Ẩn một đòn ấy. Mọi người thấy uy thế chưởng lực của Tụ Thủ Tiều Ẩn phát ra, ai nấy đều lo lắng cho Trần Huyền Sương, trong lòng nghĩ chưởng này nhất định sẽ lấy mạng Trần Huyền Sương. Nào ngờ sự việc lại xảy ra ngoài dự liệu, Trần Huyền Sương chạm một chưởng này vẫn đứng đấy không hề giao động, còn Tụ Thủ Tiều Ẩn khi thâu chưởng lại thì thối lui đến hai bước. Té ra ông ta đánh ra một chưởng chỉ cảm thấy như đánh vào bông vải, không hề có chút trở lực nào, lòng cảm thấy kỳ quái lắm, nội công của ông ta tinh thông, chưởng lực có thể thu phát tùy ý. Thế rồi hít một ngụm chân khí, thâu một lực đạo đã đánh ra, nào ngờ vừa thâu chưởng lực lại thì đột nhiên cảm thấy một luồng ám kình đánh ngược trở lại, muốn vận lực chống đỡ đã không kịp nữa, cho nên bị luồng ám kình ấy đánh lui đến hai bước. Trần Huyền Sương nhìn Phương Triệu Nam nhoẻn miệng cười, tung mình nhảy vọt đến bên cạnh Tụ Thủ Tiều Ẩn. Nàng đã lãnh giáo chưởng lực của Tụ Thủ Tiều Ẩn, sợ ông ta dùng Phách Không chưởng lực đánh từ xa tới, cho nên đã ra đòn rất nhanh chóng, trong chớp mắt nàng đã đánh ra ba chưởng bốn chỉ, loạt tấn công này đều nhằm vào những đại huyệt ở trên người, Sử Mưu Độn tuy nội công thâm hậu nhưng cũng không hề dám lơ là, cho nên đành phải nhảy vọt né tránh. Thất Tinh Tuần Hình của ông ta kỳ ảo khó đoán, người ta chỉ thấy thân hình của ông ta lắc lư, xoay mấy vòng, né tránh được tất cả các đòn tấn công của Trần Huyền Sương. Trần Huyền Sương thấy thân pháp của đối phương quái dị, khi di chuyển nhanh nhẹn vô cùng.
Nàng đã được tổ phụ truyền cho tuyệt học Thiên tinh chỉ và Phi anh chưởng, đây đều là những tuyệt kỷ đánh nhanh thắng nhanh, lần này nàng dùng cả hai món ấy nhưng bị đối phương dễ dàng né tránh. Nàng không khỏi kinh hãi, sau khi đánh ra ba chưởng bốn chỉ thì phóng người lại bên cạnh Phương Triệu Nam. Thực ra Tụ Thủ Tiều Ẩn cũng thầm kinh trước hai món tuyệt kỷ này của nàng, không những nàng ra tay nhanh chóng, mà trong mỗi chỉ đánh ra đều có luồng ám kình. Lẽ ra một thiếu nữ mười mấy tuổi thì không thể nào có nỗi công lực này, điều đó khiến ông ta không thể không kinh hãi. Nhưng ông ta vốn là kẻ tâm cơ thâm trầm, vẻ kinh hãi ấy không lộ ra mặt. Những người ngồi trong căn đại sảnh đều là những cao thủ đi lại đã lâu trên giang hồ, ai nấy đều thầm nhủ:
“Thiếu nữ này tuổi hãy còn trẻ, mà lại có công lực như thế, nếu không phải là người trong Minh Nhạc, hiện nay trên giang hồ khó có ai nhận được đồ đệ như thế..”.
Ông già râu bạc định bỏ đi, nhưng thấy Tụ Thủ Tiều Ẩn và Trần Huyền Sương giao thủ thì đột nhiên bỏ ý định. Ông ta nhìn thẳng vào mặt Trần Huyền Sương hỏi:
“Cô nương có phải là học trò của Minh Nhạc hay không?”.
Trần Huyền Sương quay mặt lại thì thầm với Phương Triệu Nam:
“Võ công của lão tiều phu này rất cao, chỉ e muội đánh không lại lão ta, chúng ta chi bằng đừng đánh thì hơn!”.
Ông già râu bạc ấy thấy Trần Huyền Sương không thèm để ý đến câu hỏi của mình mà lại thì thầm với Phương Triệu Nam, trong lòng rất giận dữ, ông ta đã tận mắt chứng kiến võ công của nàng nên không dám mạo hiểm ra tay. Sau khi giao thủ mấy chiêu với Trần Huyền Sương, Tụ Thủ Tiều Ẩn không những cảm thấy võ công của nàng kinh người mà chiêu số còn quỷ dị khó đoán, bản thân vì có Thất Tinh Tuần Hình nên có thể chiếm chút phần hơn, nhưng nếu so sánh chân tài thực học, ông ta không nắm chắc được phần thắng cho nên cũng không muốn tùy tiện ra tay nữa.
Trong nhất thời căn đại sảnh lặng như tờ, cả hai bên đều ngầm vận lực chuẩn bị, nhưng không ai muốn ra tay trước. Phương Triệu Nam chợt nhớ rằng căn thạch động mà lão quái bà đã ở, ngoại trừ có cánh cửa ở vách núi, còn có một con đường bí mật thông với bãi Triều Dương, Tụ Thủ Tiều Ẩn sống ở đây đã lâu, chắc chắn biết được bí mật ấy. Đang định hỏi thì chợt thấy đạo nhân lưng đeo bội kiếm đứng dậy, chậm rãi rút thanh kiếm ra cao giọng nói:
“Trong giang hồ đồn đãi rất nhiều đến sự tích Thất Xảo Thoa, đáng tiếc bần đạo chưa tận mắt chứng kiến. Nay có thể gặp trước người của Minh Nhạc trên bãi Triều Dương của Sử huynh, để chứng minh lời đồn trên giang hồ là thật hay giả, dù cho Sử huynh không chịu xuống núi, chúng tôi cũng không đi uổng chuyến này”. Lời của ông ta lập tức nhắc nhở tất cả những người ở trong sảnh, hai hán tử trung niên thân hình cao lớn đưa mắt nhìn nhau, phóng vọt tới cửa sảnh, chặn ngang lại. Ông già râu bạc ấy thì bước xéo tới, đứng ở cánh trái, nhà sư mặc áo bào màu xám tay cầm thiền trượng bước sải tới đứng ở giữa, Tụ Thủ Tiều Ẩn cũng bất giác rê hai bước, đứng ở bên phải. Trong khoảnh khắc, thế bao vây đã được hình thành.
Trần Huyền Sương nhíu mày, thì thầm hỏi Phương Triệu Nam:
“Họ nói gì, Thất Xảo Thoa lại có liên hệ gì với chúng ta?”.
Phương Triệu Nam lắc đầu nói:
“Họ tưởng chúng ta là người của Minh Nhạc!”.
Vị đạo nhân kia giơ kiếm vạch ra một vòng ngân hồng, hộ ở trước thân, áp sát tới Phương Triệu Nam nói:
“Thất Xảo Thoa đã bị bằng hữu trên giang hồ coi là ký hiệu của tử vong, bần đạo nghe danh đã lâu, nay may mắn được gặp người dùng thoa, dám hỏi hai vị, đang đêm đến bãi Triều Dương không biết có gì dạy bảo?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Tại hạ Phương Triệu Nam, còn đây là sư muội Trần Huyền Sương..”.
Tụ Thủ Tiều Ẩn lạnh lùng nói một câu:
“Sư muội của ngươi thật là nhiều!”.
Phương Triệu Nam không để ý lời mỉa mai của Sử Mưu Độn, nói tiếp:
“Chúng tôi ban đêm đến bãi Triều Dương chỉ muốn mượn Sử lão tiền bối một vật, đồng thời có hai chuyện khó hiểu cần thỉnh giáo, các vị bao vây chúng tôi thế này không biết có ý gì?”.
Nhà sư mặc áo bào màu xám nói:
“Bần tăng là người xuất gia, chưa bao giờ dám nói bừa, phải chăng vị cô nương này mang trên người Thất Xảo Thoa?”.
Trần Huyền Sương nói:
“Đúng vậy! Vậy thì thế nào?”.
Nhà sư râu bạc không nói lời nào, đột nhiên lạnh lùng tiếp một câu:
“Hai người ban đêm đến bãi Triều Dương, chắc là lấy thoa làm thiệp mời, mời chúng tôi đến dự tiệc chiêu hồn của các người?”.
Phương Triệu Nam thấy bọn người này cứ bảo mình và Trần Huyền Sương là người truyền thoa của Minh Nhạc, trong lòng tuy rất bực bội, nhưng Trần Huyền Sương thực sự có mang theo nửa cây Thất Xảo Thoa, trong nhất thời không có lời nào giải thích được. Phương Triệu Nam trầm ngâm một hồi nói:
“Nói như thế các vị coi sư huynh muội chúng tôi là người truyền thoa trong Minh Nhạc?”.
Nhà sư kia đáp:
“Bần tăng chính mắt thấy cô nương lấy ra nửa cây thoa, vừa khéo hợp với chuyện Minh Nhạc dùng nửa cây thoa mời tiệc, điều đó chắc không sai!”.
Trần Huyền Sương chậm rãi lấy ra nửa cây thoa:
“Các người bảo vật này đấy ư?”.
Mọi người trong sảnh tuy nghe nói đến Thất Xảo Thoa, nhưng người thực sự đã gặp không nhiều, ngoài vị hòa thượng này, tất cả đều đưa mắt nhìn qua. Chỉ thấy nửa cây thoa trong lòng bàn tay của nàng sáng chói, lại có ẩn hiện màu xanh lam. Ông già râu dài đột nhiên quát lớn một tiếng, nói:
“Không sai tý nào, vật này chính là Thất Xảo Thoạ.”.
Tụ Thủ Tiều Ẩn lạnh lùng nói:
“Lão phu lần đầu tiên thấy vật này, đưa xem thử!”.
Trần Huyền Sương rụt tay, cất nửa cây thoa vào trong lòng nói:
“Có gì mà đáng nhìn, vừa nhìn thì đã đủ..”.
Tụ Thủ Tiều Ẩn nổi giận:
“Ngươi dám coi thường lão phu, chỉ là nửa cây thoa gãy, chả lẽ lão phu muốn lấy luôn của ngươi?”.
Trần Huyền Sương nói:
“Đó là di vật của gia gia, làm sao có thể đưa cho ông, hừ..”. Tụ Thủ Tiều Ẩn nói:
“Dù là di vật của ai lão phu cũng phải nhìn kỹ!” rồi lách người lướt tới.
Phương Triệu Nam vội vàng nói:
“Lão tiền bối là người rất có thân phận trong võ lâm, sao lại muốn cướp đoạt vật của người khác?” rồi giở tay phất về phía Tụ Thủ Tiều An.
Tụ Thủ Tiều Ẩn lạnh lùng hừ một tiếng:
“Ngươi dám động thủ với lão phu!” rồi tay phải phóng ra một chiêu Kim Tọa Truyền Giao, chụp vào cổ tay Phương Triệu Nam. Tuy thấy Trần Huyền Sương võ công cao cường, thân pháp linh hoạt, vả lại nội công cũng thâm hậu, vừa rồi khi động thủ với nàng thì đã thua thiệt, trong lòng đã có ý muốn hạ thủ Phương Triệu Nam, chỉ là trong nhất thời không tìm ra được cớ gì cả.
Nay thấy Phương Triệu Nam ra tay với mình, thật là hợp ý, ông ta mấy tháng trước đã thấy võ công của Phương Triệu Nam, cho nên nghĩ bụng một chiêu Cầm Nã thủ thì chắc chắn sẽ đắc thủ. Nào ngờ chuyện xảy ra ngoài dự liệu của ông ta, Phương Triệu Nam đột nhiên lật tay, chưởng thế đang phất ra trở thành đòn đánh điểm ra, ngón trỏ và ngón giữa điểm vào Mạch Môn của Tụ Thủ Tiều An. Chiêu này biến hóa không những nhanh như điện xẹt mà thật bất ngờ, Tụ Thủ Tiều Ẩn bị tấn công bằng thế điểm, buộc phải thối lùi một bước, đứng sững ra ngay tại trận. Mấy tháng trước, khi mới gặp Phương Triệu Nam, võ công của chàng rất bình thường, không ngờ ba tháng không gặp, võ công của chàng lại tăng triển gấp bội, cú phất và cú điểm này hàm chứa thủ pháp cực cao trong thuật Phất Huyệt Tiệt Mạch. Phương Triệu Nam thi triển võ công của ông già truyền thụ, đánh lui được Tụ Thủ Tiều Ẩn nhưng không thừa cơ tiến tới nữa. Chàng nhìn quần hào rồi cao giọng nói:
“Sư muội của tại hạ tuy mang trong người nửa cây thoa, nhưng chúng tôi chẳng có liên hệ gì với người ở trong Minh Nhạc dùng thoa mời tiệc thiên hạ anh hùng, vả lại chúng tôi còn có oán thù với họ nữa! Nếu các vị không tin thì hãy hỏi Sử lão tiền bối, chuyện tại hạ và người trong Minh Nhạc kết thù, ông ta tuy không biết căn kẽ, nhưng đã chính mắt thấy một phần sự việc”.
Quần hào quay sang nhìn Tụ Thủ Tiều Ẩn, tựa như đợi ông ta trả lời. Sử Mưu Độn lạnh lùng nói tiếp một câu:
“Chuyện này không sai”.
Nhà sư tay cầm thiền trượng đột nhiên xen vào nói:
“Theo bần tăng biết, ngoài nằm trong tay người tự xưng là Nhạc chủ của Minh Nhạc, chưa bao giờ nghe có kẻ khác dùng..”.
Phương Triệu Nam nói:
“Nửa cây Thất Xảo Thoa này là di vật của vị trưởng bối chúng tôi để lại, nguồn gốc của nó như thế nào, tại hạ không rõ, song huynh đệ có thể khẳng định rằng..”. chợt thấy ở trên bàn có một cây Thất Xảo Thoa sáng lấp lánh, không khỏi kêu lên:
“Cây Thất Xảo Thoa này ở đâu ra?”.
Quần hào đưa mắt nhìn qua quả nhiên thấy một cây Thất Xảo Thoa ở trên bàn, ở dưới cây thoa còn có một tờ giấy trắng. Tụ Thủ Tiều Ẩn lạnh lùng hừ một tiếng, lấy tờ giấy trắng ở dưới cây thoa ra, quần hào đều ngạc nhiên, bước tới. Chỉ thấy trên tờ giấy viết rằng:
“Nay mời các hạ đến Minh Nhạc vào trước Tết Đoan Ngọ, dự tiệc chiêu hồn, nếu cả gan dám chống lại, sẽ giết chết không tha”. Phía dưới là có mấy chữ thiếp mời của Nhạc chủ Minh Nhạc. Phương Triệu Nam lòng nhủ thầm:
“Té ra người này tự xưng là Nhạc chủ của Minh Nhạc, nhưng không biết có dụng ý gì?”.
Tụ Thủ Tiều Ẩn Sử Mưu Độn đưa tờ giấy trắng cho ông già râu bạc:
“Ngũ huynh hãy coi thử bút tích trong mảnh giấy này, coi thử có giống bút tích trên những thiệp mời khác không?”.
Ông già râu bạc cầm lấy tờ giấy lướt qua rồi nói:
“Điều này thì huynh đệ không nhớ rõ, nhưng bề ngoài của tấm thiệp thì không khác gì..”.
Tụ Thủ Tiều Ẩn lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu nhìn Kim Thịnh Ba nói:
“Khi ngươi quét dọn vào buổi sáng, có thấy mảnh giấy này không?”.
Thịnh Kim Ba nói:
“Không có, trước buổi trưa đệ tử còn quét dọn đại sảnh này”.
Tụ Thủ Tiều Ẩn không hỏi nữa mà cấy cây Thất Xảo Thoa vào trong lòng. Ông già mặc áo bào đột nhiên chen vào:
“Sử thí chủ đã nhận được thiệp mời, không biết có đến dự tiệc không?”.
Tụ Thủ Tiều Ẩn lạnh lùng cười:
“Lão phu tuy không hỏi chuyện người khác, nhưng cũng không để người ta đem phiền phức đến cho mình, hừ! Nói không chừng lần này phải phá lệ đi một chuyến, xem thử kẻ tự xưng là Nhạc chủ Minh Nhạc là nhân vật như thế nào!”.
Ông già râu bạc nghe Sử Mưu Độn chấp nhận xuống núi, thế rồi mới nói:
“Sử huynh đã xuống núi, huynh đệ coi như không uổng..”. ông ta hơi ngập ngừng rồi nói:
“Phương trượng chủ trì chùa Thiếu Lâm cũng phải đến Đông Nhạc để chủ trì đại hội anh hùng, tìm cách đối phó với kẻ địch. Kỳ hẹn gặp mặt là ngày ba tháng ba, cách đây gần một tháng, mong Sử huynh kịp thời đến tham dự”.
Vị hòa thượng nói tiếp:
“Đại hội Đông Nhạc không những liên quan đến vận mệnh của võ lâm, mà cao thủ trong thiên hạ đều tham gia, có lẽ sẽ quen biết rất nhiều bằng hữụ.”.
Tụ Thủ Tiều Ẩn lạnh lùng nói:
“Ta đã hứa đến dự hội, quyết không đến trễ, ở chốn hoang vắng không có gì đãi khách, nếu các vị có việc thì mời tùy tiện!”.
Mọi người nghe ông ta đã buông lời đuổi khách, ai nấy mặt hơi biến sắc, ông già râu bạc ấy bước ra cửa trước tiên, hai đại hán trung niên và nhà sư mặc áo bào màu xám cũng bỏ đi. Tụ Thủ Tiều Ẩn chỉ đứng nhìn theo bọn họ. Trần Huyền Sương hạ giọng nói với Phương Triệu Nam:
“Kẻ này không biết đến tình người, chúng ta mặc kệ lão!” từ sau khi ra tay với Tụ Thủ Tiều Ẩn, nàng đã biết lão tiều phu này võ công rất cao cường, nếu cứ đánh nữa thì khó có thể nắm được phần thắng, chi bằng bỏ đi sớm thì hơn. Phương Triệu Nam vẫn chưa đáp, Tụ Thủ Tiều Ẩn đã nói:
“Nếu đã đến đây, đâu có thể dễ dàng bỏ đị.”. ông ta hơi ngập ngừng, ánh mắt nhìn lên mặt Phương Triệu Nam, lạnh lùng hỏi:
“Ngươi có chuyện gì thỉnh giáo lão phu, nay hãy nói cho mau! Nói xong lão phu sẽ dạy cho các ngươi một bài học”.
Phương Triệu Nam thấy tình thế trước mắt khó tránh một trận đại chiến, chi bằng hãy hào phóng một chút, thế rồi mới mỉm cười:
“Trên bãi Triều Dương này, phải chăng chỉ có hai thầy trò lão tiền bối?”.
Sử Mưu Độn nhíu mày, giận dữ nói:
“Không phải hai thầy trò chúng ta, chả lẽ có cả ngươi nữa chăng?”.
Phương Triệu Nam cười lạnh:
“Trong lòng núi dưới bãi Triều Dương có một lão quái bà toàn thân bị trọng thương, chả lẽ lão tiền bối không biết?”.
Tụ Thủ Tiều Ẩn hơi ngạc nhiên, nói:
“Lão phu đã sống ở đây mấy mươi năm không biết chuyện này, tại sao ngươi nghe người khác nói bừạ.”.
Phương Triệu Nam nói lớn:
“Chính mắt vãn bối đã thấy người này, tiền bối không tin thì hãy đi xem cho biết!”.
Tụ Thủ Tiều Ẩn nói:
“Thực sự có chuyện này sao?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Tại hạ chưa bao giờ nói dối”.
Sử Mưu Độn trầm ngâm một lát rồi nói:
“Thôi được nếu không có chuyện này, các người đừng hòng thoát khỏi bãi Triều Dương”.
Phương Triệu Nam thấy ông ta không có vẻ gì giả vờ, thế rồi kéo Trần Huyền Sương xoay người đi ra ngoài. Tụ Thủ Tiều Ẩn đi theo sau hai người, bước ra khỏi nhà cỏ, đi đến một góc núi, rẽ vào trong một căn thạch động. Mấy tháng trước, Phương Triệu Nam đã từng dắt Châu Huệ Anh đi qua động này, cho nên vẫn còn nhớ rõ, sau khi vào trong động thì không hề ngừng bước, cứ tiến thẳng về phía trước. Đi sâu vào mấy trượng thì địa thế bắt đầu nhò hẹp lại, từng người phải lách mình mới qua được, Tụ Thủ Tiều Ẩn đi sát theo sau Phương Triệu Nam, y vẫn không đi sau cũng không sợ Phương Triệu Nam ám toán. Ba người đi một hồi đến chỗ dốc nghiêng, Phương Triệu Nam quay đầu lại nói:
“Mọi người cẩn thận!” rồi trượt xuống động của lão quái bà. Cả bốn người đều võ công kinh người, vừa thấy Phương Triệu Nam đi trước thì đều lướt xuống. Thịnh Kim Ba đốt mồi lửa trong tay, quả nhiên thấy một cái xác khô nằm ở đấy. Phương Triệu Nam chỉ cái xác khô nói:
“Lần trước vãn bối và sư muội từ đây đi qua, kẻ này vẫn chưa chết, bà ta giữ sư muội của vãn bối ở lại đây, buộc vãn bối đến núi Cửu Cung tìm Tri Cơ Tử Ngôn Lăng Phủ, đổi Cửu Chuyển Sinh Cơ Tục Mệnh tán về cho bà ta rồi dùng thuốc đổi người, kỳ hạn là ba tháng. Nào ngờ vãn bối quay về, bà ta đã không chờ được nỗi, mà giết chết sư muội của vãn bối, vãn bối trong lúc tức giận đã đá bay xương cốt của bà ta”.
Tụ Thủ Tiều Ẩn nhìn kỹ một hồi, thò tay nhặt một cây kim thoa trong mớ tóc rối ở dưới đất, ánh sáng lóe lên, ông ta không khỏi biến sắc, lẩm bẩm:
“Không ngờ Ngọc Cốt Yêu Cơ danh lừng võ lâm đã bị nhốt mấy mươi năm dưới bãi Triều Dương của ta!” Phương Triệu Nam quay đầu sang nhìn, chỉ thấy trên cây kim thoa có khắc ba chữ Du Giao Thoa, nét chữ nghiêng nghiêng, vả lại trông rất không đều, rõ ràng là không phải là do người có tay nghề khắc thành. Chắc là sau khi bị người ta bôi thuốc lên người, bà ta biết chắc chắn sẽ chết cho nên rút cây kim thoa này, dùng móng tay khắc tên họ của mình. Trần Huyền Sương và Phương Triệu Nam đều không biết lai lịch của Ngọc Cốt Yêu Cơ Du Giao Thoa, vừa nghe ông ta bảo như thế thì chẳng hiểu gì cả, Tụ Thủ Tiều Ẩn đút cây kim thoa vào trong người, nói:
“Người này đến bãi Triều Dương từ lúc nào, ta thực sự không biết..”. ông ta nhìn Phương Triệu Nam rồi nói:
“Không biết thi thể của lệnh sư muội giờ ở đâu?” ông nhìn cả căn động, không thấy thi thể của Châu Huệ Anh nên hỏi một tiếng.
Phương Triệu Nam nói:
“Sư muội của tại hạ đã chết, được tại hạ đưa ra ngoài động, lão tiền bối đã không biết chuyện này, tại hạ cũng không hỏi nhiều nữa, nhưng mong lão tiền bối nói rõ lai lịch của Du Giao Thoa!”.
Tụ Thủ Tiều Ẩn lạnh lùng hừ một tiếng:
“Lão phu bình sinh ghét nhất là nói nhiều, nhưng ngươi đã dắt ta tìm ra xương cốt của Ngọc Cốt Yêu Cơ, tuy là vô tình, nhưng lão phu chưa bao giờ nhận ân huệ của người khác, do đó sẽ cho ngươi biết chuyện về Ngọc Cốt Yêu Cơ để đáp tạ”.
Phương Triệu Nam đột nhiên nghĩ đến di thể của sư muội vẫn còn ở trên đỉnh núi, tuy đã che lại nhưng vẫn không thể yên tâm. Thế rồi mới nói:
“Lão tiền bối nếu đã chịu cho biết, vãn bối cảm kích không nguôi, song di thể của sư muội vẫn còn để ở bên ngoài, tại hạ trong lòng không yên, dám mong lão tiền bối di giá đến nơi đặt thi thể của sư muội vãn bối, vãn bối chỉ cần nghe được lai lịch của Du Giao Thoa thì sẽ lập tức cáo biệt, quyết không quấy nhiễu sự thanh tu của lão tiền bối nữa”.
Tụ Thủ Tiều Ẩn hừ một tiếng:
“Còn trẻ tuổi mà lắm trò!”.
Phương Triệu Nam đã biết tính tình quái dị của ông ta, cũng không thèm để trong lòng, chỉ mỉm cười rồi nhảy vọt ra khỏi động trước. Trần Huyền Sương, Tụ Thủ Tiều Ẩn, Thịnh Kim Ba đi sát theo, sau, bốn người chạy một mạch đến nơi để thi thể của Châu Huệ Anh. Phương Triệu Nam thấy cành cây và đá tảng xung quanh thi thể vẫn còn đó, thế rồi mới yên tâm nói:
“Xin lão tiền bối hãy nói chuyện của Ngọc Cốt Yêu Cơ, vãn bối sẽ lập tức cáo biệt!”.
Tụ Thủ Tiều Ẩn ngửa mặt lên nhìn sao trời, tựa như nhớ lại chuyện xưa! Qua một hồi thì mới lạnh lùng nói:
“Ngọc Cốt Yêu Cơ Du Giao Thoa là nữ tặc dâm ác nhất trên giang hồ mấy mươi năm trước, lòng dạ độc ác, giết người vô số. Từng bị các cao thủ danh môn chính phái trong võ lâm liên kết truy sát, không ngờ bà ta lại chạy đến nơi ẩn cư của ta!” mấy lời ấy rất đơn giản, chẳng ai hiểu gì cả. Phương Triệu Nam nhíu mày, nhủ thầm:
“Chuyện đơn giản như thế, ta còn hỏi ông làm gì?” thế rồi bèn hỏi:
“Không biết võ công của người tên Ngọc Cốt Yêu Cơ này như thế nào?”.
Tụ Thủ Tiều Ẩn là một người ghét nói chuyện, nếu không hỏi từng câu, ông ta sẽ không chịu nhiều lời. Tụ Thủ Tiều Ẩn trầm ngâm một hồi rồi nói:
“Nếu võ công tầm thường, làm sao có thể gọi là dâm ác, trong vòng hai mươi năm nay, có thể nói ngươi là người lão phu nói chuyện nhiều nhất..”. đột nhiên xoay người bước đi. Phương Triệu Nam định đuổi theo, chặn ông ta lại, đột nhiên chàng thầm nhủ:
“Kẻ này không thường đi lại trên giang hồ, tính cách lại rất đơn độc, chỉ e hiểu biết rất ít về chuyện trên giang hồ, dù cho có chặn ông ta cũng khó hỏi cho ra, chi bằng cứ để ông ta đi thôi!”.
Thịnh Kim Ba vừa thấy sư phụ xoay người bỏ đi, lập tức đi theo sau, hai người đi rất nhanh, trong chốc lát đã mất dạng. Trần Huyền Sương nhìn thấy hai người bỏ đi thì bĩu môi nói:
“Lão quái vật không thông tình đạt lý!”.
Phương Triệu Nam ngồi dựa vào tảng đá, lòng nhủ thầm:
“Nay sư muội đã chết, cũng không cần đến Tây Hà Lĩnh ở T
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]