Vách đá này chẳng qua chỉ dày có mấy tấc, không thể nào chịu nổi mấy cú đá của Trần Huyền Sương. Chỉ trong chốc lát, vách đá đã nứt ra. Phương Triệu Nam đột nhiên kéo Trần Huyền Sương lại nói: 
“Thuật cầm nã của lão quái bà rất lợi hại, sư muội coi chừng bị bà ta ám toán”. 
Trần Huyền Sương mỉm cười, nói: 
“Muội không sợ!” rồi vận đủ chân lực dùng tay đẩy ra. Cánh cửa lập tức vỡ ra từng mảng. Nàng quả nhiên lớn gan vô cùng, Phương Triệu Nam đã kể sự lợi hại của quái bà ấy, nhưng nàng vẫn không để trong lòng, một chưởng vỗ ra, tung người phóng thẳng vào trong thạch động. Phương Triệu Nam e rằng nàng gặp nguy hiểm cho nên nhảy vọt sát theo sau. Chợt nghe Trần Huyền Sương kêu ối chao một tiếng, vội vàng thối lui ra, ngã vào người Phương Triệu Nam. Phương Triệu Nam đưa tay chụp lấy Trần Huyền Sương, hỏi: 
“Chuyện gì?”. 
Trần Huyền Sương chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn chàng, nói: 
“Muội sợ ...”. rồi e thẹn mỉm cười chứ không nói gì cả. 
Phương Triệu Nam nói: 
“Sợ cái gì?” định thần nhìn lại chỉ thấy trên tảng đá có một bộ xương khô, ngoại trừ trên đầu vẫn còn tý da và một ít tóc, da thịt trên toàn thân đã bị tiêu tan, chỉ còn lại một bộ xương khô trắng ởn. Phương Triệu Nam không khỏi thất kinh, kêu lên: 
“Anh sư muội!” trong lúc lo lắng, chàng kêu lên rất lớn, tiếng của chàng vang vọng trong sơn động. Trần Huyền Sương chậm rãi rời khỏi Phương Triệu Nam, bước lui 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-tuyet-huyen-suong/2204768/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.