Đột nhiên nàng chợt quay đầu lại nhìn Phương Triệu Nam hỏi: 
“Khi gặp người khác, ngươi phải gọi ta thế nào?”. 
Phương Triệu Nam nghe thế thì ngạc nhiên, trong nhất thời không đáp được. 
Thiếu nữ ấy mới nhẹ thở dài: 
“Tên ta là Trần Huyền Sương, khi còn sống gia gia thường gọi là Sương nhi, ngươi cũng gọi là Sương nhi thôi!”. 
Phương Triệu Nam nói: 
“Hai chữ Sương nhi tại sao có thể gọi được, tại hạ sẽ gọi là Sương cô nương được chăng?”. 
Trần Huyền Sương lắc đầu: 
“Không được, ngươi gọi ta như thế, người khác mà nghe được thì sẽ biết hai chúng ta là kẻ xa lạ, cô nam quả nữ đi với nhau, há chẳng phải để cho người ta cười chê hay sao?”. 
Phương Triệu Nam nghe nàng nói thế thì cũng đúng, thế rồi mới cố mỉm cười rồi nói: 
“Vậy tại hạ gọi thế nào?”. 
Trần Huyền Sương giận dỗi nói: 
“Thì cứ gọi là Sương nhi, nếu ngươi không chịu thì đừng gọi ta!”. 
Phương Triệu Nam đã có ý nhường nhịn nàng, cho nên cũng không màng đến vẻ bướng bỉnh ấy, chàng chỉ hơi mỉm cười. 
Trần Huyền Sương thấy chàng không hề lo lắng, trong lòng càng bực bội hơn: 
“Ngươi cười cái gì? Người ta đang lo còn ngươi thì lại sung sướng như thế”. 
Phương Triệu Nam nghiêm mặt, đáp rằng: 
“Tại hạ nghĩ ra được một chủ ý, chỉ e thiệt thòi cho cô nương”. 
Trần Huyền Sương nói: 
“Ngươi hãy nói ra nghe thử!”. 
Phương Triệu Nam nói: 
“Trần lão tiền bối truyền thụ võ công cho 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-tuyet-huyen-suong/2204766/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.