Phương Triệu Nam ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trăng sáng treo trên không trung đã khuất sau ngọn núi. Chàng nghĩ bụng chuyện đã gặp đêm nay cứ giống như một cơn ác mộng, lúc thật lúc giả, nỗi cảm khái dâng lên trong lòng. Đang lúc suy nghĩ thì chàng đã vào đến bờ, quay đầu nhìn lại căn gác lớn đã ẩn sâu trong màn đêm. 
Chàng nhảy lên bờ hồ, chạy một mạch đến mười mấy dặm đường mới thở một hơi, chậm rãi bước về phía trước. Chàng chạy một hồi thì nghĩ rằng đã rời khỏi nơi thị phi ấy, nào ngờ vừa mới chạy chậm lại thì đột nhiên phía sau vang lên giọng nói thỏ thẻ: 
“Sao, mới chạy đến đây thôi ư?”. 
Phương Triệu Nam giật mình, quay đầu nhìn lại, dưới màn đêm lờ mờ, chỉ thấy thiếu nữ áo đỏ tay cầm phất trần, dưới nách kẹp thiếu niên áo vàng, mỉm cười đứng cách đấy mấy bước. Nàng đặt thiếu niên ấy xuống rồi cười rằng: 
“Ngươi đã kết thề với tam sư muội của ta, từ rày về sau chúng ta coi như là người một nhà, kẻ làm sư tỷ như ta đây hỏi ngươi mấy câu, không biết ngươi có chịu trả lời không?”. 
Phương Triệu Nam nói: 
“Tại hạ biết thì sẽ nói”. 
Thiếu nữ áo đỏ ấy cười khanh khách, người lách một cái, thì đã lướt tới trước mặt Phương Triệu Nam: 
“Bức Huyết Trì đồ ấy rốt cuộc để ở đâu? Chỉ cần ngươi chịu cho ta biết, ta sẽ không làm khó ngươi, vả lại còn tặng vài báu vật hiếm có trên đờị.”. 
nàng chỉ đứng cách Phương Triệu Nam 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-tuyet-huyen-suong/2204756/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.