Edit: Pinkie
Ôn Ngôn cảm giác mình ngủ thật lâu, mặc dù ngủ say nhưng mà trong đầu vẫn luôn nhớ tới chuyện Giang Thiếu Đình trở về, cho nên trong tiềm thức vẫn nói với chính mình là phải tỉnh dậy.
Ngay lúc cô đang mơ mơ màng màng mở mắt, trong phòng chỉ để lại một ngọn đèn mờ, nhìn xung quanh, không có một ai, cô nghĩ chắc là Giang Tiểu Noãn sợ ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô nên mới ra ngoài. Đột nhiên có chút ngượng ngùng, để Giang Tiểu Noãn người ta phải ra ngoài, hơn nữa nói muốn chờ Giang Thiếu Đình kết quả cô lại ngủ trước mất.
Cô thực sự không quá khách khí, không biết bố mẹ Giang đã đi ngủ chưa. Ôn Ngôn đã ngủ đủ, lúc này mới ảo não, sao lúc nãy mình không chịu đựng một chút. Đang chuẩn bị xuống giường, thì cô chợt nghe có tiếng vặn cửa khóa phòng.
“Tiểu Noãn à?” Ôn Ngôn tưởng là Giang Tiểu Noãn, lập tức gọi một tiếng.
“Là anh.” Tiếng của người đàn ông rất nhẹ.
Ôn Ngôn ngồi ở đầu giường, nhìn người đàn ông từ từ đi tới, dáng vẻ phong trần mệt mỏi.
“Ngốc rồi sao? Anh đã về rồi.” Giang Thiếu Đình đi tới, vỗ nhẹ trán cô, thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô thực sự đáng yêu.
Ôn Ngôn ôm chặt lấy anh, chôn mặt trước ngực anh, làm nũng nói: “Anh mới ngốc đó.”
“Em định cứ giữ tư thế này à?” Giang Thiếu Đình thấy cô vẫn giữ động tác này, không có ý định buông tay thì khóe miệng cong lên một nụ cười xấu xa, giọng nói thì cưng chiều.
“Em mặc kệ, ghét chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-thieu-dinh-cua-on-ngon/1186637/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.